Bên này, Diệp Thiều Hoa đã đến thành phố S.
Diệp Trinh có vẻ sống rất tốt, ở trong một ngôi biệt thự.
"Mấy người tìm phu nhân của chúng tôi?" Người mở cửa tưởng Đỗ Mạn là người bán hàng ở vỉa hè, hai đầu lông mày đầy sự châm chọc: "Chờ chút."
Người hầu nhà họ Lý đều biết phu nhân của mình không phải là một tiểu thư khuê các.
Là thiếu gia nhà họ Lý năm đó nhặt cô từ chỗ bọn buôn người về.
Nửa giờ sau, người kia dẫn ba người Diệp Thiều Hoa đi vào.
Nhà họ Lý thuộc dòng họ quan, từ cửa vào đã thấy có lính đứng gác chứng tỏ thân phận không tầm thường.
Cửa chính còn có một nhóm quân nhân trên người dính đầy máu.
Diệp Thành và Đỗ Mạn tay chân đều không biết để vào đâu.
"Thay giày." Người giúp việc nhìn đôi chân Diệp Thành dính mỡ đông và bụi đất, lớn tiếng la hét, "Đây là thảm hơn 200 vạn mà lão phu nhân mua từ nước ngoài về, bị ông giẫm bẩn làm sao bây giờ?"
Nghe được nó có giá trị 200 vạn, Diệp Thành và Đỗ Mạn vô ý thức lắc chân một cái, không biết để vào đâu.
Sợ hãi rụt rè đổi giày.
Trong nhà, người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc quần áo dài đang đợi trên sô pha nhìn Diệp Thành, trợn tròn mắt: “Anh hai?”
Khi hai anh em tách ra, bọn họ đã ở tuổi thiếu niên rồi, cho nên nhìn không khác nhau mấy.
Nhất là Diệp Trinh Trinh, còn có mấy phần giống Diệp Thành.
Diệp Thành không quan tâm đến sự hùng vĩ của nhà họ Lý, chạy về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-vu-trong-sinh-xuyen-nhanh-thanh-nu-than-toan-nang/1048544/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.