Diệp Thiều Hoa nhìn Diệp Tư Niên, trong lòng suy nghĩ, có lẽ từ lúc mới bắt đầu, Diệp Tư Niên đã không đem ba người Diệp Thành, cô và Đỗ Mạn như người một nhà.
Huống chi ở trong mắt Diệp Tư Niên, hai người Diệp Thành đều hết sức bất công.
Đây chính là thái độ của một đặc công đối với người bình thường.
Trên thực tế, dù là đặc công, Diệp Tư Niên hàng năm cũng gϊếŧ vài người bình thường.
Mặc dù trong thời bình, những người bình thường như Diệp Thành lại nhìn như con kiến
trong mắt Diệp Tư Niên.
Diệp Tư Niên nhìn bộ dạng Diệp Thiều Hoa không nói gì, mới lạnh lùng quay người đi xuống lầu dưới.
"Thiều Hoa, đã trễ như vậy, con còn muốn đi đâu?" Sau khi ăn cơm tối xong, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa muốn ra cửa, Diệp Thành và Đỗ Mạn đều có chút bận tâm.
Cũng rất kỳ quái.
Diệp Thiều Hoa loay hoay bấm điện thoại, nghe vậy không thèm để ý nhìn hai người cười, "Cha mẹ, hai người biết rõ công ty của con còn phải tăng ca, hiện tại con đang giúp người ta làm một hạng mục, chỉ cần làm tốt là có thể trở thành nhân viên chính thức."
Nghe thấy chuyện đại sự như thế này, Diệp Thành và Đỗ Mạn đều không nghi ngờ nữa, Diệp Thành còn đưa Diệp Thiều Hoa xuống lầu dưới.
Một thị trấn nhỏ ở biên giới Bắc Kinh.
Bạch Huyền Mặc vô cùng sốt ruột, "Tư Niên, cô đã liên lạc với người bên ngoài chưa?"
Vẻ mặt Diệp Tư Niên trầm như nước, “Không được, tất cả tín hiệu trong khu vực này đều đã bị chặn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-vu-trong-sinh-xuyen-nhanh-thanh-nu-than-toan-nang/1048541/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.