Đỗ Mạn làm mẹ, đương nhiên biết rõ con gái mình mặt mũi ra sao.
Khi còn bé, tỏ lệ người ngoái đầu lại nhìn con bé là 200%.
Không nói đến người khác, ngay cả một người phụ nữ trung niên như bà nhìn con bé, tim cũng không khỏi đập thình thịch.
Nhưng kể từ khi lên cấp 2, đứa nhỏ này luôn đeo kính, mặc bộ đồng phục cồng kềnh, làm gì cũng đều cúi đầu.
Đỗ Mạn không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng không có một lần thành công.
Nghĩ đến tên họ Hàn trước mặt này bày ra vẻ mặt không ưa con gái mình, lại ném ảnh con gái vào thùng rác, trở thành trò cười cho người xung quanh bàn tán sau bữa tối, Đỗ Mạn thực sự khó chịu.
Nhìn thấy tên họ Hàn lại nhìn họ sợ hãi né tránh.
Bà muốn để cho đám người này nhìn thấy, con gái bà tốt hơn cô Mỹ Mỹ kia nhiều.
Diệp Thiều Hoa lui về sau một bước, nhìn bà Lý nở nụ cười, "Cũng không hề tốt đẹp gì, chỉ là Nam thị mà thôi."
Nói xong, cô kéo Đỗ Mạn đi về phía trước.
Mặc dù vẫn đeo kính rộng nhưng Tiểu Hàn vẫn vì giọng nói này làm rung động, hắn ta không muốn nhìn thấy mặt Diệp Thiều Hoa, nhưng lúc này lại không thể không quay đầu nhìn cô gái.
Nửa khuôn mặt bên kia trông khá thanh tú, không xấu như hắn tưởng tượng.
"Nam thị?" Bà Lý cho là ngốc cũng biết Nam thị là cái gì, bà ta sửng sốt một chút, "Tiểu Hàn, cậu làm ở Nam thị, đã gặp qua con bé chưa?"
"Không có, " Tiểu Hàn lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-vu-trong-sinh-xuyen-nhanh-thanh-nu-than-toan-nang/1048539/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.