Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Thiều Hoa, muốn nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô.
Nhưng mà, không có gì.
Không có phẫn nộ, không có ủy khuất, thậm chí không có sợ hãi.
Vũ Văn Triết học gần nửa đời chính trị, nhưng mà dùng trêи người nữ nhân này, lại không có hiệu quả.
"Vũ Văn . . ." Diệp Thiều Hoa để sách xuống, tựa hồ nghĩ nửa ngày, mới nhớ tên Vũ Văn Triết, sau đó thờ ơ nhìn về phía hắn, "Vũ Văn Triết, ngươi dựa vào cái gì cho rằng có thể uy hϊế͙p͙ ta?"
Trêи mặt cô rốt cục cũng có biểu lộ, nhưng lại không phải cái Vũ Vân Triết mong muốn.
Mà là thờ ơ . . . Trào phúng.
Cho dù rơi vào tình cảnh như thế, cô vẫn như vậy, khiến cho người ta chán ghét, Vũ Văn Triết tức giận nghĩ.
Song khi hắn nghĩ đến việc cho Diệp Thiều Hoa một bài học, lại phát hiện mình không động đậy được.
Bắt...bắt đầu từ lúc nào? Vũ Văn Triết trừng lớn mắt, hắn nhìn Diệp Thiều Hoa trước mặt dù bận vẫn ung dung, cùng bộ dáng thờ ơ trêи mặt đối phương.
Trong lòng rốt cục có một loại cảm giác bất lực.
Như thể bạn đã sẵn sàng chiến đấu với cô ấy đến chết, nhưng cô ấy lại coi bạn như một chú hề.
Đúng kiểu không đưa bạn vào mắt chút nào.
Loại bản lĩnh này của Diệp Thiều Hoa, Khúc Hoa Thường sao có thể đấu lại cô??
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Triết trực tiếp mở miệng, "Phong tiểu thư khúc gia làm hậu là ý của triều thần, chuyện này không có liên quan đến cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-vu-trong-sinh-xuyen-nhanh-thanh-nu-than-toan-nang/1048462/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.