Chương trước
Chương sau
Nhóm Dịch : Chiêu Anh Các
Edit: Triệu Yến
Beta: ngonhinlaolien
Chương 6: Đại tiểu thư nhà giàu (6)
Trong phòng khách nhà họ Diệp, ba Diệp và mẹ Diệp đã quay lại.
Khi nhìn thấy ba Diệp và mẹ Diệp cầm một xấp ảnh chụp của Phó Gia Thần với những cô gái khác. Người nhà họ Phó đều cứng họng nói không nên lời.
Hôm nay, Diệp Kha đã quá xuất sắc, đến mức người nhà họ Phó không thể bỏ được vị nữ chủ nhân tương lai ưu tú như vậy. Chờ khi ba Diệp và mẹ Diệp quay về, bọn họ đã mang theo Phó Gia Thần đến nhà họ Diệp chuộc lỗi với Diệp Kha .
Nhưng thái độ người nhà họ Diệp đều vô cùng cứng rắn.
Đúng lúc này, Diệp Thiều Hoa đi từ trên tầng xuống.
Thấy cô, hai mắt Diệp phu nhân sáng ngời, sau đó nhẹ nhàng vẫy gọi Diệp Thiều Hoa: "Thiều Hoa, mau đến đây." Tiếp đó, nói với người nhà họ Phó: "A Kha đã vô cùng thất vọng với Phó Gia Thần rồi. Nhưng chuyện hôn nhân đã hứa từ đời cha chú chúng ta, thật sự không thể phá vỡ. Chúng ta bàn bạc lại một chút, để Thiều Hoa thay thế A Kha. Tình cảm giữa hai nhà vẫn khăng khít như cũ."
Sau khi nghe những lời này của Diệp phu nhân, lông mày Phó Gia Thần lập tức nhíu chặt.
Giờ đây, Diệp Kha tài năng đến mức lời nói của cô có thể khiến những thiên tài trong phòng thí nghiệm ‘nói gì nghe nấy’. Người xuất sắc như vậy, làm sao Phó Gia Thần có thể dễ dàng buông tha.
Nên khi nghe xong những lời của Diệp phu nhân, anh ta mau chóng từ chối trước tiên.
Theo sau, những người nhà họ Phó cũng lần lượt không đồng ý, Phó phu nhân nói thẳng: "Nhà họ Phó chúng tôi chỉ có Gia Thần là người thừa kế. Sau này, Gia Thần còn phải thừa kế nhà họ Phó. Vợ của nó chính là chủ nhân nhà họ Phó, không chỉ xử lý những việc lớn nhỏ trong nhà, mà còn phải tham gia các loại yến tiệc khác nhau. Diệp phu nhân, theo như ngài nói, Diệp Thiều Hoa thích hợp sao?"
Người nhà họ Phó nói những lời này ngay trước mặt Diệp Thiều Hoa, không để cho cô chút mặt mũi nào.
"Có thể học..."
"Học?" Ba Diệp còn chưa nói xong, Phó phu nhân đã ngắt lời: "Em hỏi anh một câu, sau này nhà họ Diệp sẽ có phần nó sao? Thế nào, sao không trả lời? Ít nhất con trai của em cũng là người thừa kế nhà họ Phó. Làm sao lại cưới một người như vậy về làm trò cười cho thiên hạ?"
Nghe những lời của Phó phu nhân, Phó Gia Thần liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, dưới đáy mắt hơi ngập ngừng. Anh ta nhớ tới dáng vẻ cô gõ số liệu mấy ngày trước, ánh mắt ngừng lại.
"Ông Phó, nhà ông không nên nói những lời như vậy, Thiều Hoa còn ở đây! " Cuối cùng ba Diệp cũng nói một câu giúp Diệp Thiều Hoa.
Lời kia của Phó phu nhân vốn chính là muốn nói cho Diệp Thiều Hoa nghe. Nghe ba Diệp nói vậy, bà ta cười, nói: "Thiều Hoa, cháu không cần để ý. Nhưng những lời bác nói là sự thật. Chính cháu cũng biết, cháu đã sống ở huyện Y hơn chục năm. Dù không muốn nói ra, nhưng Gia Thần nhà bác cũng là nhân vật số một số hai ở Ninh Thành, chênh lệch giữa các cháu không phải chỉ một hai chỗ..."
Khi nói đến đây, ánh mắt Phó phu nhân nặng nề: "A Kha mới là nữ chủ nhân hoàn hảo của nhà họ Phó, chúng ta đã quyết định rồi. Về phần cháu, đừng nghĩ về nó, đó chỉ là suy nghĩ hão huyền. Cháu với Gia Thần nhà bác là không thể, cháu hiểu ý bác không?"
"Được rồi!" Diệp Thiều Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai. Có lẽ kiếp trước cũng có chuyện như thế này xảy ra. Chẳng qua nguyên chủ không biết mà thôi.
Diệp Thiều Hoa cũng không muốn biết ba Diệp và mẹ Diệp đã làm cách nào thuyết phục người nhà họ Phó. Cô kéo ba lô sau lưng, nói: "Chuyện giữa mọi người, tôi không muốn tham gia vào. Giám đốc Diệp, kể từ lúc ngài muốn đánh đổi tôi với Diệp Kha, thì ngài cũng đã vĩnh viễn mất đi một đứa con gái."
“Còn nữa, Phó phu nhân.” Diệp Thiều Hoa thờ ơ phủi vạt áo của mình: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Phó phu nhân, đừng khinh người trẻ nghèo nha. Nói không chừng, một ngày nào đó, trong lĩnh vực lập trình, tôi còn hơn cả Diệp Kha đây?"
Nói xong, nhân lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô lập tức rời khỏi nhà họ Diệp.
Qua mấy phút sau, những người trong phòng khách mới lấy lại tinh thần từ trong khí thế không thể nào nói rõ kia.
Ba Diệp là người phản ứng đầu tiên, ông ta tức giận vỗ bàn: "Bất hiếu! Con bé có thể gả tới nhà họ Phó, là phúc cả đời này nó cũng không tu được. Nó cũng không nhìn xem mình có địa vị gì. Nếu không có tôi, kiếp sau nó cũng không có cơ hội gả sang nhà họ Phó! Tôi còn nghĩ con bé thi đại học chắc chắn không đỗ nên đã sắp xếp xong trường học cho nó, hiện giờ xem ra là làm điều thừa."
"Thôi thôi, ông không nên tức giận." Diệp phu nhân vỗ vỗ sau lưng ông an ủi, mặt mày buông lỏng, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Anh cũng không chỉ có một đứa con gái, nó muốn đi thì đi. Đừng vì loại bạch nhãn lang* kia mà tức giận, không đáng."
*Bạch nhãn lang = vong ân phụ nghĩa.
Nhớ tới Diệp Kha, tâm tình của ba Diệp mới được xoa dịu đôi chút.
Giờ Diệp Kha được phòng thí nghiệm quốc gia tuyển dụng, còn lập trình ra phần mềm mới mang lại lợi nhuận cho công ty ba Diệp. Gần đây, lợi nhuận của công ty ba Diệp đã tăng lên 5%. Diệp Thiều Hoa muốn đi thì đi đi. Sau này, ông cũng coi như không có đứa con gái này, nhà họ Diệp cũng chẳng mất gì cả.
Diệp Kha mới vừa từ trên tầng đi xuống, nghe mẹ Diệp nói câu này, cô ta cười thầm.
Có vẻ như kiếp này không cần mình ra tay, Diệp Thiều Hoa đã tự tìm đường chết.
**
Vài ngày sau, trong một quán café nằm ở trung tâm thành phố Ninh Thành.
Cố Cảnh Viêm ngồi trên một chiếc ghế gần cửa sổ, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông cao lớn rắn chắc. Trong ngành giải trí, gương mặt đẹp trai của Cố Cảnh Viêm cũng là hàng hiếm. Nhưng so với người đàn ông trước mặt này, lại có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, một bóng người mảnh mai hỏi nhân viên phục vụ xong thì lập tức đi thẳng tới bàn của bọn họ. Tay Cố Cảnh Viêm run lên: “Đừng nói với tôi, cô chính là đại thần ‘Y’!”
Người đàn ông bên cạnh nghe anh ta nói vậy, cũng ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh lùng kia, phủ lên đó những tia nắng ấm áp.
Dường như nhận thấy có người đang nhìn mình, Diệp Thiều Hoa đang cúi nhìn điện thoại di động chợt ngẩng đầu. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng rơi vào tầm mắt của hai người.
Cô đặt máy tính xách tay lên bàn, rồi nhìn hai người đàn ông phía đối diện, nhướng mày nói: “Thế nào, không giống?”
Cố Cảnh Viêm há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, anh ta mới lau mặt một phen, bình tĩnh nói: “Chỉ là tôi không ngờ, đại thần ‘Y’ trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy...”
“Có cái gì mà người nhà họ Cố không tra ra được?” Nghe vậy, Diệp Thiều Hoa lơ đãng nói: “Sợ là đến cả gia sản nhà tôi cũng bị các người đào ra hết rồi ha?”
“Sao có thể như vậy, cô Diệp hiểu lầm rồi, làm sao chúng tôi có thể tra được tư liệu của ‘Y’.” Người đàn ông bên cạnh Cố Cảnh Viêm cười nhẹ, mặt mày lạnh nhạt.
Diệp Thiều Hoa liếc nhìn anh ta, không nói lời nào, mở máy tính ra, đưa tay gõ mấy dòng mã số, rồi chỉ vào hai người trên màn hình máy tính, nói: “Cố Cảnh Vân, Tam thiếu gia nhà họ Cố ở Bắc Kinh. Mười tám tuổi vượt qua kỳ huấn luyện của doanh trại số 001 top đầu thế giới. Hai mươi tuổi khống chế cơ quan tình báo Trung Quốc. Hai mươi lăm tuổi được phong làm thiếu tướng. Hai mươi sáu tuổi trở thành người phụ trách liên minh hacker Trung Quốc. Đến thủ tướng nước T có khi còn phải sống dưới mí mắt của anh? Anh nói không tra được tư liệu của tôi, tôi tin?”
Nghe Diệp Thiều Hoa nói xong, đến Cố Cảnh Viêm cũng không dám tin, lén nhìn thoáng qua Cố Cảnh Vân.
Thực ra những tư liệu tuyệt mật đó, tất cả người trong gia tộc họ Cố còn không biết.
Cố Cảnh Vân hơi sửng sốt, anh ta nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, cuối cùng bất đắc dĩ cười, nói: “Không sai, không thể gạt được cô.”
“Được rồi, nói đến đây thôi, nếu đã không có việc gì, thì sau này đừng chọc đến tôi.” Diệp Thiều Hoa để máy tính vào trong ba lô, đẩy ghế dựa ra rồi rời đi.
Cố Cảnh Vân ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, Cố Cảnh Viêm thì ngược lại, vô cùng lo lắng sốt ruột: “Anh ba, em sẽ đuổi theo cô ấy!”
Cách tiệm café không xa, Diệp Kha ngồi trên xe, liếc mắt thì thấy Cố Cảnh Viêm đang đuổi theo Diệp Thiều Hoa. Hai người vẫn đang trong tư thế giằng co. “Dừng xe!” Sắc mặt cô ta tái nhợt.
Tới khi cô ta xuống xe tìm được Diệp Thiều Hoa thì nhận ra, Cố Cảnh Viêm đã không còn ở đó nữa. Diệp Kha nhìn Diệp Thiều Hoa, giọng điệu của cô ta đã thay đổi rõ ràng: “Tại sao cô lại ở cùng với anh Cố?”
Kiếp trước, Diệp Thiều Hoa may mắn trở thành người của nhà họ Cố.
Kiếp này, cô đã làm ra nhiều chuyện như vậy, tại sao Diệp Thiều Hoa vẫn còn quen với Cố Cảnh Viêm?
“Liên quan gì tới cô?” Diệp Thiều Hoa liếc nhìn Diệp Kha, khóe miệng khẽ nhếch, cũng không chờ cô ta phản ứng lại. Cô đi thẳng vào trong biển người đông đúc.
Diệp Kha quay về nhà họ Diệp trong tình trạng đờ đẫn.
Ba mẹ Diệp đều đang ở nhà, dạo gần đây thấy Diệp Kha thường xuyên thẫn thờ nên hai người cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ hỏi han vài câu.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên, quản gia lập tức nhận điện thoại. Sau khi ông ta đáp một tiếng ‘Vâng’, thì im lặng không nói gì nữa.
Ba Diệp nhận thấy khác thường, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Là… Là hiệu trưởng của Đại tiểu thư gọi điện tới, thông báo điểm thi tuyển sinh đại học của Đại tiểu thư.” Quản gia cảm thấy giọng nói của mình đang ngày càng nhỏ đi.
“Điểm thi tuyển sinh đại học?” Ba Diệp nghe vậy, lông mày nhíu chặt: “Nó thì còn có thể thi ra được điểm gì.”
Mẹ Diệp giả vờ thở dài, nói: “Nghe nói cô Trương ở lớp 12-1 cũng không chịu dạy nó, nhìn thành tích của nó xem. Ôi, con bé cũng chẳng nghe lời ai, giờ nghe theo anh sắp xếp cho nó vào một trường đại học tốt có phải đẹp rồi không.”
Nghe những lời ba mẹ Diệp nói, Diệp Kha mới bừng tỉnh, trong lòng thấp thỏm không yên cũng hơi bình tĩnh lại.
Không sao đâu, kiếp trước Diệp Thiều Hoa chỉ vượt qua được hai kỳ thi với số điểm bình thường. Kiếp này không có nhà họ Diệp, liệu cô ta có thể vào trường nào học?
Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng Diệp Kha cũng buông xuống.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt quản gia nhà họ Diệp đầy phức tạp nhìn ba Diệp: “Đại tiểu thư, cô ấy… Cô ấy đạt hạng nhất toàn thành phố, à không, hạng nhất toàn tỉnh.”
-------------- Lời nói với mọi người -------------
Nhận được sự quan tâm của mọi người, hôm nay Hoa Hoa đã được ‘đề cử huy chương bạc’. Nhớ tới lúc lên ‘huy chương đồng’, Hoa Hoa đã vô cùng hưng phấn. Chẳng qua đường đi sau này còn rất dài, chúng ta vẫn tiếp tục đồng hành cùng nhau phải không? Mọi người sẽ mãi ủng hộ Hoa phải không?
Không còn lời nào để cảm ơn mọi người. Hôm nay Tiêu Tương thông báo, người nào có từ level 1 trở lên sẽ được khen thưởng 30xxb. Cuối cùng, Hoa Hoa thật sự vô cùng cảm ơn tất cả mọi người đã yêu quý, moah moah!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.