<!---->Long Vũ thấy Metz đột nhiên trở nên khẩn trương, nhất thời nở nụ cười:
- Nếu ta nói, Adams hẳn chính là người thẩm lý và phán quyết. Đúng không?
- Ngươi nhất định đã phạm sai lầm. Nếu không tuyệt đối sẽ không cố ý trốn ở đây.
Long Vũ cười nói:
- Hợp tác với ta, ta bảo vệ ngươi. Nếu không, dù ta không làm gì, thì Adams cũng sẽ trừng phạt ngươi.
- Long Vũ, ngươi còn có phải là nam nhân hay không?
Metz trừng mắt, lạnh lùng nhìn hắn:
- Đừng quên, ngươi là tồn tại mạnh nhất ỡ vũ nội. Nếu ta ở vũ nội mà bị người ta bắt đi thì mặt mũi của ngươi để đi đâu?
- Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.
Long Vũ cười nói.
Nói xong, Long Vũ cố ý đến gần Metz, còn kém chút nữa là đem nàng ôm vào lòng.
Metz trước giờ chưa gần với đàn ông như vậy, tinh thần rối loạn, mặt đỏ lên, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, đôi mắt đẹp không biết nhìn đi đâu cho tốt.
Long Vũ cười nói:
- Ta hỏi ngươi, ngươi còn là xử nữ?
Nghe vậy, thân thể Metz chấn động mạnh, mặt sưng lên, nũng nịu quát lên:
- Đây là chuyện của ta, ngươi quan tâm làm gì?
Long Vũ thoáng nhìn đôi mắt đẹp đang xấu hổ của Metz. Trong lòng hắn cười khẽ, chuyện này phỏng chừng khá vui.
Long Vũ cười tiêu sái, ánh mắt hắn càn rỡ tuần tra trên thân hình xinh đẹp, nhẹ nhàng nói:
- Nếu ngươi chịu theo ta. Ta nguyện ý buông tha chuyện đánh cuộc.
Lời này vừa ra, hai mắt Metz toả sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757592/quyen-7-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.