Chương trước
Chương sau
<!---->
- Lo lắng?
Long Vũ dùng ý nghĩ hỏi thăm:
- Em lo lắng cái gì... Có phải là chuyện chưa tìm ra phương pháp hấp thu không?
- Không phải!
La Lâm giải thích:
- Em lo lắng khi tạp chất trong cơ thể anh bị loại bỏ, chỉ còn lại nguyên lực thì có thể khí tức của anh sẽ bị Tuần Vũ Thiên Ngoại Thiên phát hiện, lúc đó có lẽ sẽ có chút phiền toái.
- Những tin tức này em phân tích từ nguyên lực ra?
Long Vũ nghi vấn.
- Vâng.
La Lâm nói:
- Lượng tin tức không đủ, hiện tại chưa thể xác định được Tuần Vũ là thiện hay ác.
- Không cần nghĩ sâu xa như vậy...
Long Vũ trầm giọng nói:
- Nói cho anh biết cách hấp thu nguyên lực này, chỉ cần có cơ hội để tăng cường sức mạnh thì anh sẽ không bỏ qua.
- Long Vũ ca ca đã quyết tâm thì em sẽ không có ý kiến gì thêm...
La Lâm vội vàng đem phương pháp hấp thu nguyên lực khắc vào trí não hắn.
Khi hai người trao đổi thì Thiên Âm cũng không hay biết gì, trong mắt nàng thì Long Vũ đang ngơ ngẩn.
- Xảy ra chuyện gì?
Thiên Âm ân cần hỏi thăm.
- Ha ha!
Long Vũ cười khẽ một tiếng, nói:
- Bác gái, tôi đã biết cách sử dụng nguyên lực của quả cầu này, người chờ một lát..
Vừa dứt lời, Long Vũ liền ném Thủy tinh cầu ra. Ngay sau khi rời khỏi tay Long Vũ, Thủy tinh cầu liền đứng yên bất động giữa không trung.
Thiên Âm kinh ngạc nhìn cảnh đó, không nói năng gì mà chỉ hồi hộp theo dõi.
Thiên Âm vốn là người rất bình tĩnh, thế nhưng lúc này lại không thể bình tĩnh được. Điều này nàng đã mong đợi từ lâu.
Hai tay Long Vũ bắt ấn quyết, nghiêm mặt. Nguyên lực trong cơ thể liền phóng về phía quả cầu. Ngay sau đó quả cầu thủy tinh bắt đầu xoay tròn và bắn ra tử quang chói mắt.
Thiên Âm vội vàng lùi về phía sau. Bởi vì nàng đã cảm ứng được luồng khí tức mãnh liệt, khiến nàng rất bất an.
Thế nhưng Long Vũ lại tỏ ra cực kỳ thoải mái với cỗ khí tức này, hắn lăng không tiến đến quả cầu, chậm rãi cầm lấy nó.
Lập tức nguyên lực bên trong quả cầu tìm được lối thoát, bắt đầu cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể hắn như một cơn đại hồng thủy.
Kinh mạch của Long Vũ khó mà chịu được cường độ như vậy, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện nét thống khổ. La Lâm thấy thế liền vội vàng hấp thu một bộ phận nguyên lực.
Không lâu sau, áp lực trên người Long Vũ đã giảm đi rất nhiều.
Thiên Âm kinh ngạc nhìn những thứ xảy ra phía trước, sắc mặt âm tình bất định.
Tất cả quá trình diễn ra trong khoảng một giờ, sau khi nguyên lực không ngừng rót vào cơ thể Long Vũ và La Lâm thì quả cầu thủy tinh cũng ảm đạm dần đi.
Cuối cùng thì biến thành trong suốt.
Tuy nhiên nó không bị rơi xuống đất mà vẫn trôi nổi trên không trung như trước.
- La Lâm, vật này được chế tạo từ thứ gì vậy? Bây giờ còn có tác dụng gì ko?
Long Vũ hỏi.
- Tài liệu không biết tên, chắc là từ Thiên Ngoại Thiên, kho số liệu của em không có thông tin gì về nó.
La Lâm nói:
- Tuy nhiên thì theo suy đoán của em, thứ này vẫn còn có tác dụng. Nếu đưa nó cho một vị luyện khí sư thì hẳn là sử dụng được.
- Ầm.
Đúng lúc này, quả cầu thủy tinh đột nhiên nổ tung.
La Lâm thầm kêu hỏng bét:
- Long Vũ ca ca, em đoán sai rồi. Thứ này đã báo tin cho Thiên Ngoại Thiên, có lẽ Tuần Vũ sẽ tới nhanh thôi.
- Chuyện gì xảy ra?
Long Vũ hỏi.
La Lâm giải thích:
- Lúc quả cầu nổ tung, em đã thấy thứ này truyền một tin tức phá vỡ không gian, biến mất không thấy. Hẳn là đã truyền tới Thiên Ngoại Thiên, tiếc là nửa đường truy đuổi thì em bị mất dấu.
- Việc gì đến thì sẽ đến!
Long Vũ lạnh nhạt nói:
- Cho dù là người từ Thiên Ngoại Thiên tới thì anh cũng không sợ!
- Tiểu Vũ...
Thiên Âm dè dặt đi tới, hỏi thăm:
- Cậu không sao chứ? Cậu có nắm giữ được cách sử dụng nguyên lực không? Vì sao thứ kia lại nổ tung?
- Bác gái, nguyên lực thuần khiết nhất trong thứ này đã bị tôi hấp thu hoàn toàn.
Long Vũ nói:
. Căn cứ theo dự đoán của tôi, nếu dùng máu của tôi để luyện chế đan dược thì có thể giải quyết được đại nạn sinh tử của Phượng tộc.
- Thật sao?
Thiên Âm hỏi.
- Thực sự chắc chắn.
Long Vũ nghiêm túc nói.
Thấy Long Vũ đúng là không giống như đang nói dối, thần sắc của Thiên Âm trở nên chăm chú, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, như thể yêu tinh gặp được Đường Tăng vậy.
- Người đừng nhìn tôi như vậy, tôi rất sợ hãi...
Long Vũ bỗng giật mình, mình đã lỡ lời. Hắn vội vàng nói:
- Bá mẫu, việc này người không thể truyền ra bên ngoài.
- Ừ.
Thiên Âm nói:
- Chỉ cần cậu có thể cung cấp cho Phượng tộc đan dược ăn được, chuyện gì tôi cũng không biết hết... tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.
Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn. Long Vũ trong lòng buồn bực, đều tại mình nhanh nhảu, chuyện gì cũng đều nói toạc hết ra. Giờ thì xong rồi, để cho người ta nắm được đằng chuôi.
- Tiểu Vũ, cậu hiểu lầm tôi rồi, đây không phải là uy hiếp mà là thỉnh cầu của tôi...
Thiên Âm nhẹ nhàng nói:
- Hi vọng cậu có thể vì Thi Nhân, Kim Phượng, rồi cả tôi nữa, giúp Phượng tộc. Đại ân của cậu, chúng tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đang mang trọng trách của Phượng tộc, Thiên Âm cũng bất chấp việc mất mặt mà lên tiếng khẩn cầu.
- Được, tôi hiểu rồi...
Long Vũ cười nói:
- Phượng tộc là bên đằng vợ của tôi, chuyện này tất nhiên là tôi phải quan tâm rồi. Người cứ yên tâm đi, sau khi trở về tôi nhất định sẽ hiến chút máu để Phượng tộc luyện đan. Nhưng người nhất định phải giữ kín chuyện này, tuyệt đối không để ai biết, nếu không tôi thực sự sẽ trở thành Đường Tăng, không chừng sẽ rước phải phiền toái.
- Ý cậu là Đường Tăng trong truyền thuyết của thế giới thực các cậu sao?
- Không ngờ là Thiên Âm đại nhân cũng biết tới chuyện của Đường Tăng.
Nàng vừa cười vừa nói:
- Diễm ngộ của Đường Tăng kể ra cũng không ít, nhưng đúng là cậu nên cẩn thận rồi.
- Ha ha!
Long Vũ cười khan một tiếng:
- Tôi là người thành thật.
...
...
Sau khi trở về, Long Vũ liền để lại mật thất của Thiên Âm vài giọt máu, để Thiên Âm đưa cho trưởng lão cung phụng của Phượng tộc luyện đan. Lúc này, trưởng lão Phượng tộc cũng chưa biết chuyện cấm địa của Phượng tộc đã bị bọn họ liên thủ phá hủy. Nếu không thì chắc chắn sẽ có một phen sóng gió.
Đương nhiên chuyện này thì trời biết, đất biết, bọn họ biết, người khác cũng sẽ không biết.
Trừ phi là Phượng Hậu đời sau đến cấm địa thì mới phát hiện ra.
Mà Phượng Hậu đời sau thì chính là Kim Phượng.
Thế nên chuyện này có thể nói là thiên y vô phùng (kín như bưng),không ai có thể biết.
Đến tối thì trưởng lão hội cũng đã luyện chế được trăm khỏa đan dược. Để kiểm nghiệm dược hiệu của đan dược, Thiên Âm chọn lựa ra trăm tên dũng sĩ Phượng tộc để tiến hành thí nghiệm.
Ba ngày sau, kết quả của thí nghiệm biểu hiện tất cả đều bình thường, hơn nữa dược hiệu cũng rất rõ rệt, kinh mạch được sửa chữa trên diện rộng, hơn nữa tính mạng lực của bọn chúng cũng gia tăng, hoàn toàn trừ tận gốc nguy cơ về luân hồi. Sau này thì tất cả Phượng tộc đạt tới Vương cấp thì đều có thể tránh được tử vong.
Dựa theo kế hoạch của Thiên Âm, vốn định đặt tên cho viên thuốc là Nguyên Lực Đan, thế nhưng Long Vũ không đồng ý. Ý của hắn thì rất rõ ràng, chuyện này không thể truyền ra ngoài.
Ngươi đặt tên nó là Nguyên Lực Đan thì chẳng khác nào nói cho người ta biết chuyện gì xảy ra...
Cuối cùng thì Thiên Âm đặt tên nó là Tính Mạng Đan, ngụ ý là đem lại tính mạng cho Phượng Tộc.
Dựa theo số lượng tộc nhân của Phượng tộc hiện tại thì số lượng máu mà Long Vũ hiến tặng đã đủ. Thiên Âm rất hài lòng với chuyện này, đồng thời thông qua hành trình cấm địa lần này thì nàng đối với đứa con rể hờ này cũng có thêm vài phần hảo cảm.
Nếu như không có sự việc bản thân bị Long Vũ nhìn thấy hết thì Thiên Âm cho rằng chuyến đi lần này là hoàn mỹ.
Đến gần trưa, Dao biết tin cũng chạy đến.
Tuy rằng nàng đã tiến vào Hoàng Cảnh, đạt đến tiến hóa cuối cùng, thế nhưng nàng vẫn còn tộc nhân của mình. Nàng lo lắng khi mình không có mặt thì Hắc Phượng tộc sẽ bị đối xử bất công.
Trên thực tế thì lo lắng của nàng là thừa.
Hắc Phượng tộc là chiến đấu quân đoàn của Phượng Tộc, bọn họ được ưu tiên ăn đan dược trước. Đối với chuyện này thì Dao rất hài lòng. Sau đó lại vô tình biết được Long Vũ cũng ở đó, hơn nữa lại cùng Thiên Âm đi tới cấm địa.
Trong khoảnh khắc Dao liền nghĩ ngay tới cái Tính Mạng Đan này có liên quan trực tiếp tới Long Vũ. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, nàng phái người tới Ngũ Thải Cung mời Long Vũ đi Hắc Phượng Cung gặp mặt.
Gần tối, Long Vũ tạm biệt Thiên Âm, liền theo người hầu của Hắc Phượng Cung rời khỏi Ngũ Thải Cung.
Sau khi đi tới Hắc Phượng Cung, người hầu cũng không đưa Long Vũ vào phòng khách mà đưa hắn thẳng đến Cung điện của Hắc Phượng Cung.
- Dao bá mẫu rốt cuộc là ở đâu?
Long Vũ hỏi.
Người hầu của Hắc Phượng Cung đi phía trước, trả lời:
- Ở tẩm cung của người.... Sắp tới rồi.
Tẩm cung? Long Vũ hơi sững sờ, không biết là trong hồ lô của Dao bán thuốc gì? Lập tức hắn liền im lặng, theo sát người hầu về phía trước.
Xuyên qua hành lang, cuối cùng là tẩm cung của Dao. Người hầu của Hắc Phượng Cung dừng lại tại cửa viện, khom người nói:
- Công tử mời vào, cung chủ đang ở bên trong.
Long Vũ nghe vậy, nhấc tay vén lên bức rèm che.
- Ha ha!
Lúc này, một tiếng cười như chuông bạc truyền ra từ bên trong tấm bình phong:
- Tiểu Vũ, cậu tới Phượng tộc sao lại không tới thăm tôi, lại phải để tôi phái người mời cậu tới.
Long Vũ nhận ra giọng nói của Dao, vội vàng bước qua tấm bình phong. Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trang sức lung linh, quý phái. Hắn cũng lâu không tới Hắc Phượng Cung, phát hiện ra trang sức nơi này cũng khí phái không thua kém Ngũ Thải Cung của Phượng Hậu Thiên Âm.
Dao mặc váy dài đen, nhẹ nhàng. Tóc mây vấn cao, da thịt trắng như tuyết, dưới ánh nến làm nổi bật lên, thật sự có thể so với vẻ kiều diễm của hoa cỏ. Cặp mắt to mọng nước câu hồn nhiếp phách, váy trễ ngực có thể thấy rõ khe ngực trắng ngần, thêm vài phần vũ mị thật khiến lòng người nhộn nhạo.
- Dao bá mẫu, không phải là tôi không tới thăm, chỉ là... Thực sự tôi không biết người đã trở lại.
Long Vũ ngượng ngùng nói.
Dao cười khanh khách, thanh âm thanh thúy vô cùng:
- Được rồi, người ta cũng không nói gì cậu cả, chỉ đùa cậu chút thôi, tiểu Vũ lại đây...
Ý của Dao là muốn Long Vũ tới ngồi chung với mình trên giường.
Long Vũ đường đường là nam nhi, tất nhiên là sẽ không bị một nữ nhân hù dọa. Hắn bước qua, đặt mông xuống sát bên Dao, một làn hương thơm nữ nhân liền truyền tới.
Dao liếc đôi mị nhãn, nói:
- Tiểu Vũ, nghe nói cậu cùng Thiên Âm đi cấm địa, có chuyện này sao?
Long Vũ sửng sốt một chút, lập tức nghĩ thầm. Dao gọi mình tới là vì chuyện này. Dao là người rất thông minh, không thể lừa gạt được nàng. Hơi do dự một chút, hắn gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy, có việc này.
- Tôi rất hiếu kỳ... thần thủ hộ của cấm địa vì sao có thể cho cậu đi vào?"
Dao cười nói:
- Theo như tôi biết, thần thủ hộ cấm địa là anh linh tổ tiên biến thành, rất có tính nguyên tắc, không bao giờ nói chuyện tình nghĩa. Phàm là người ngoại tộc, tất cả đều không thể bước vào cấm địa nửa bước...
- Ha ha, tôi tự có biện pháp.
Long Vũ hàm hồ nói.
Dao che miệng cười, con ngươi kinh ngạc nhìn chằm chằm Long Vũ nói:
- Tiểu Vũ, trước mặt chân thần đừng có nói láo, cậu có biện pháp nào chứ? Đơn giản chính là dựa vào vũ lực. Tuy nhiên theo như tôi biết thì toàn bộ cấm địa đều là lực lượng của thần thủ hộ, cho dù cậu có lợi hại hơn nữa thì trong cấm địa cũng không thể đánh thắng được thần thủ hộ. Trừ phi là Thiên Âm có thể sử dụng Phần quyết, thôi phát lực lượng, tiếp nhận lực lượng của cấm địa. Nếu không thì hai người căn bản không có phần thắng. Nếu các người đã tiến vào thành công, thì tôi suy đoán, Thiên Âm nhất định đã sử dụng Phần quyết, mà thần hộ thủ đã bị hai người giết...
- Các ngươi thật to gan!
Dao nói.
Long Vũ nghiêm mặt, thấp giọng nói:
- Dao bá mẫu, nói nhỏ thôi, nhỡ đâu trưởng lão hội nghe được thì phiền toái.
- Ha ha.
Dao cười nói:
- Cậu đừng quên, tôi - Dao - lại chính là trưởng lão Phượng Tộc.
Lời vừa nói ra, sắt mặt Long Vũ đại biến. Đúng vậy, hắn sao lại quên, Dao lần trước tranh đoạt Phượng Hậu, sau đó gia nhập trưởng lão hội.
- Sao? Cậu sợ?
Dao cười nói:
- Tiểu Vũ, đây cũng không phải là phong cách của cậu. Nếu như tôi đoán không sai, thì hai người giết thần thủ hộ cũng là bất đắc dĩ. Tính tình của Thiên Âm tôi biết rõ. Nàng không phải là một người ngỗ nghịch. Nếu theo như suy đoán đó thì hai người nhất định là vì một vật gì đó quan trọng hơn, Tính Mạng Đan mà trưởng lão hội chế được chính là thứ hai người lấy được từ Tàng Bảo Các của cấm địa?
Nữ nhân này thực sự là khôn khéo.
Không thể không nói, Dao dự đoán gần như là hoàn mĩ.
Sự tình phát triển trên thực tế thì cùng với dự đoán của nàng không sai.
Dao làm một cái tư thế xin mời, nói:
- Tiểu Vũ, tới phòng tôi, chỗ đó có cấm chế do tôi tự tay bố trí, ở đó có bàn luận gì cũng đều an toàn.
Nói xong, Dao xoay người đi, váy dày thướt tha vây lấy chiếc eo thon, bờ mông đầy đặn lên xuống làm cho người ta bốc hỏa, dục vọng lan tràn.
Tựa hồ cảm nhận được Long Vũ đang nhìn chằm chằm vào mông mình, Dao quay đầu lại mị hoặc cười:
- Đồ ngốc, thân thể của tôi đều cho cậu, cậu còn gì chưa thấy qua?
- Hắc hắc.
Long Vũ cười khan một tiếng, nhưng trong lòng suy nghĩ. Dao vô cớ nhắc tới những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Chẵng lẽ nàng còn định tiếp tục tiền duyên với mình.
Đang khi nói chuyện, Dao dẫn hắn đi qua một gian giữa, đến một gian phòng lớn. Trong phòng có một chiếc giường lớn, màn hồng được vén lên hai bên. Trên giường được xếp gọn gàng, một đôi gối uyên ương rất mập mờ.
- Dao bá mẫu, người dẫn tôi đến khuê phòng, không sợ sao?
Long Vũ nói ra.
Dao cười:
- Ha ha, có cái gì không tốt, tôi và cậu mà còn phải cố kỵ những thứ này sao? Tôi còn chưa ăn cơm tối, để tôi đi chuẩn bị một chút rượu và thức ăn.
Giữa phòng có một cái bàn gỗ, hai cái đôn gấm, trên bàn bày một bầu rượu, hai cái chén tinh thạch nhỏ, còn có mấy cái đĩa nhỏ bày đủ loại thức ăn.
- Những thứ này đều là tôi tự tay xuống bếp nấu nhanh.
Dao nói.
Long Vũ ngồi xuống một cái đôn, vừa cười vừa nói:
- Dao bá mẫu, tài nấu nướng của người thật sự là càng ngày càng khá... Mặc dù là chưa ăn rau nhưng chỉ cần màu sắc và hương thơm này cũng đã đủ mê người...
Dao ngồi xuống cái đôn còn lại, cười khanh khách:
- Tiểu Vũ, cậu càng ngày càng dẻo mồm...
- Hắc hắc, gặp được mỹ nhân như Dao bá mẫu thì miệng tôi không thể dẻo sao?
Long Vũ vừa cười vừa nói.
Dao một tay chống má, mắt liếc nghiêng cười nói:
- Tiểu Vũ, tôi hỏi cậu. Tại cấm địa ngươi có từng nhìn thấy thân thể của Thiên Âm?
- Không có!
Chuyện này hệ trọng, Long Vũ cũng không dám nói bậy.
- Hừ!
Dao cười nói:
- Cậu đừng lừa tôi, Thiên Âm muốn thi triển Phần quyết, nhất định sẽ phải khỏa thân. Nếu cậu không thấy được thì có quỷ mới tin. Nói xem, sao nào? Lúc ấy có động tâm không? Hắc hắc, Thiên Âm thường ngày ra vẻ đạo mạo, đáng tiếc lại không hiểu được yêu..
- Thấy thì thấy, nhưng mà không động tâm.
Sau vài chén rượu thì Long Vũ nói chuyện cũng đã trơn tru, bắt đầu bịa chuyện:
- Từ khi nhìn thấy thân thể của Dao bá mẫu thì những thứ khác tôi đều không có hứng thú.(Cường Thuần Khiết: Trình độ chém gió của Long Vũ đã gần bằng mình)
Dao nghe vậy, trong ánh mắt càng tràn ngập xuân ý, thanh âm càng trở nên ỏn ẻn:
- Tiểu Vũ, cậu nói nhăng nói cuội gì thế? Cậu xem tôi là loại người thế nào vậy?
Nói xong, nàng đột nhiên kéo đôn sát lại cạnh Long Vũ, đùi lại cố tình va chạm với đùi của Long Vũ. Hôm nay rượu có chút mạnh, Long Vũ cảm thấy hơi váng đầu, bàn tay bất giác thò xuống dưới, vừa khéo sờ trên đùi nàng, mặc dù là cách váy nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại của đùi nàng.
Long Vũ vừa chậm rãi sờ, vừa nói:
- Dao bá mẫu. Bên phía Thi Nhân tôi đã thuyết phục, tin rằng nàng sẽ không khiến người khó xử.
Dao thế nhưng vẫn rụt chân lại, không cho Long Vũ tiếp tục sờ soạng.
Dao liền nói:
- Tiểu Vũ, cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu còn không định buông tha tôi, còn muốn mẹ con đều chén sạch sao?
Long Vũ trong lòng cười thầm, rõ ràng là ý của ngươi, giờ đây lại đổ lên đầu người khác.
- Dao bá mẫu, trước mặt chân thần đừng bao giờ nói láo, tâm tư của người tôi biết rõ, tâm tư của tôi thì chưa hẳn người đã biết.
Say rượu nói lời thật lòng, Long Vũ nói:
- Dao bá mẫu, từ khi xảy ra quan hệ với người, trong lòng tôi không thể quên được người. Trước kia người đã là một nữ nhân khổ mệnh, đi theo tôi, tôi sẽ làm cho người trở thành một nữ nhân hạnh phúc...
Lực lượng tăng lên thì cố kỵ trong lòng Long Vũ cũng dần ít đi.
Dao nghe vậy trong lòng run lên, sau đó thân thể của nàng mềm nhũn ra dựa vào, giọng nói ngọt ngào:
- Tiểu Vũ, cậu nói có thật không, không phải là nói cho tôi vui đấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi.
Long Vũ vòng tay qua, bạo gan đem nàng ôm vào lòng, để nàng ngồi hẳn trên đùi mình, quang minh chính đại vuốt ve cặp đùi đẹp của nàng.
Dao nghiêng người, ôm lấy cổ hắn. Hai bầu ngực dưới váy dài áp lên lồng ngực vững chãi của nam nhân mà đè ép, trong miệng phát ra tiếng thở dốc.
Dao cũng đã từng nghĩ là chuyện đó sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Thế nhưng trên thực tế thì có một số chuyện lại không đơn giản như vậy, không phải muốn là có thể được.
Long Vũ nói:
- Nhớ tôi không?
Ngực Dao phập phồng, xuân ý lan tràn nói:
- Còn không thể không nhớ sao? Tôi luôn luôn khao khát có được một tấm chân tình, thế nhưng càng cầu lại càng khó kiếm. Cậu là người đàn ông tốt nhất mà tôi đã từng gặp, bởi vì cậu khiến trái tim tôi đập thổn thức. Tiểu Vũ, tôi biết loài người rất quan tâm đến trinh tiết của nữ nhân. Cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ?
- Ha ha.
Long Vũ cười nói:
- Bây giờ đã là thời đại nào rồi, hiện tại loài người rất thoáng. Dao, chúng ta cạn chén... Cứ cho là uống chén rượu giao bôi.
Dao nghe vậy, vội vàng bưng chén rượu lên.
Lập tức hai người vòng tay đối ẩm một ly.
Đặt chén rượu xuống, ánh mắt của Dao có chút khác lạ, không giống với vẻ tràn ngập xuân tình như lúc trước. Nàng nhìn chằm chằm vào Long Vũ, dè dặt hỏi:
- Tiểu Vũ, cậu sẽ đối xử tốt với tôi như những nữ nhân khác sao?
Long Vũ cười nói:
- Đương nhiên.
Trong mắt Dao sáng lên vẻ vui mừng.
Dao lập tức cười quyến rũ nói:
- Tiểu Vũ, nếu như cậu cũng thích Thiên Âm thì chi bằng thu luôn cả nàng, đến lúc đó thì Phượng Tộc hoàn toàn là của cậu rồi...
Đề nghị của Dao cũng rất to gan, thế nhưng Long Vũ cũng có chút động tâm. Tuy nhiên việc này không thể gấp gáp được, còn phải xem xét đã.
Vội vàng thì không ăn được đậu phụ nóng.
- Tiểu Vũ, tôi đã nghĩ, thời gian này, tôi đều tự thỏa mãn mình trong ảo tưởng. Hôm nay cậu đã đến rồi thì nhất định phải làm cho tôi thỏa mãn.
Sau vài chén rượu thì Dao trở nên cực kỳ động tình. Thân hình đẫy đà không ngừng uốn éo trong lòng Long Vũ.
Những lời nói kinh người của Dao làm cho Long Vũ phát hỏa, hắn nhấc bổng thân hình nàng lên, cúi đầu xuống thấy khe ngực lồ lộ, liền men theo vạt áo tiến vào trong. Bên trong không hề có áo ngực, đẫy đà mà rung động.
Áp mặt vào hít sâu một hơi, hương vị thiếu phụ thành thục làm cho hắn nhộn nhạo không yên.
Dao ưỡn người về phía sau, cố ý ưỡn ngực ra, để cho đồi núi càng trở nên cao ngất.
Dục vọng trong Long Vũ cuồng nhiệt, liền vén váy dài của nàng lên, sờ soạng vùng giữa hai chân. Bên trong là hang động nóng hổi, hơn nữa hồng thủy đã tràn lan khắp nơi.
Không lâu sau, trong phòng vang lên những thanh âm hoan ái...
Động tĩnh kéo dài tới tận khuya, khó khăn lắm mới kết thúc.
Sau một hồi vận động tương đối mệt, hai người ôm chặt nhau định chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng bên ngoài cung lại truyền đến những âm thanh ầm ĩ.
- Chuyện gì ồn ảo vậy?
Dao hơi biến sắc, nhíu mày tức giận nói:
- Làm sao có thể như thế? Tiểu Vũ, cậu cứ chờ một lát, để tôi đi xem.
- Ngươi không cần ra ngoài nữa, ta đã tới.
Đột nhiên, Phượng Hậu Thiên Âm xuất hiện ở khuê phòng của Dao. Nhìn thấy hai người ngủ cùng một chỗ, Thiên Âm nổi trận lôi đình. Tuy nhiên trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.
- Thiên Âm, vì sao ngươi xông vào tẩm cung của ta? Cho dù ngươi là Phượng Hậu thì cũng không có quyền làm như vậy.
Dao tức giận mắng một tiếng, nhanh nhẹn mặc quần áo vào.
Long Vũ lại trốn trong chăn cực kì xấu hổ. Bị bắt gian tại trận, số mình đúng là quá đen.
- Ta tới để tìm ngươi.
Thiên Âm cũng chẳng thèm quan tâm tới Dao, mà đưa mắt sang nhìn Long Vũ, nói:
- Tiểu Vũ, người Thiên Ngoại Thiên có lẽ đã đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.