<!----> Lời vừa nói ra, ánh mắt người nọ liền lóe lên tia sáng kỳ dị, ngay lập tức hắn yên tĩnh trở lại: - Trừ phi ngươi đáp ứng làm thuộc hạ của ta, phát thệ linh hồn. Nếu không, ngươi không có cách nào có thể thấy được khuôn mặt của ta. Hắc Thiên Ma Thần, ta nhớ ngươi là thuộc hạ của ta. Ngươi cần phải liều mạng như vậy sao? Người nọ thản nhiên cười nói. Ngữ khí thập phần tùy ý, làm cho người ta cảm thấy Hắc Thiên Ma Thần vốn nên làm thuộc hạ của hắn mới là tốt nhất. Hắc Thiên Ma Thần có khi nào chịu nhiều sỉ nhục như vậy, liền cười lạnh nói: - Các hạ nếu không chịu khai báo thân phận, vậy đừng có trách ta không khách khí. - Không khách khí? Người nọ khinh thường cười cười: - Nghe ngươi nói thì ngươi có ý định động thủ với ta? - Vậy thì sao? Hắc Thiên Ma Thần lãnh khốc cười: - Các hạ rõ ràng là đến tìm ta, nếu ta không xuất ra một chút bản lãnh, sợ rằng ngươi sẽ không bỏ qua cho ta. - Cũng được! Người nọ gật gật đầu: - Không xuất một chút bản lãnh thật sự, ta cũng nghĩ ngươi sẽ không phục ta. - Thế thì tốt lắm! Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh một tiếng, trong tay chợt xuất hiện một đại đao màu đen, đạo lực trong cơ thể vừa chuyển, phiến đại đao trong nháy mắt liền biến thành một đạo hình quang đao to lớn, mang theo sức mạnh hủy diệt chém tới. - Đoạn Hồn đao? Coi như không tệ, xem ra ngươi đã coi ta trở thành đối thủ của ngươi… Người nọ lãnh đạm nhìn Hắc Thiên Ma Thần bổ một đao tới, thần sắc trong mắt kỳ dị, mơ hồ lộ ra vài phần mỉm cười. Hiện giờ một đao mang theo lực hủy diệt đáng sợ của Hắc Thiên Ma Thần bổ xuống, ánh mắt người kia đột nhiên sắc bén. Sau đó, quanh thân hắn tỏa ra một cỗ hơi thở màu đen, nhìn như thực chất gắt gao bao quanh hắn lại. Khí thế kinh thiên động địa đủ để uy hiếp thiên hạ. - Bát Quái kính? Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh một tiếng nói: - Ngươi rốt cuộc là ai? Đấy chính là bảo vật của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế. - A, ta nói rồi, muốn biết ta là ai, hoặc là chết hoặc là làm thuộc hạ của ta, ngươi hiện giờ có thể đưa ra lựa chọn. Người nọ ảm đạm cười. Giờ đây Hắc Thiên Ma Thần đã muốn dừng đao lại, nhưng người kia giơ tay trái lên, lấy chưởng làm đao, đao cương màu đen liền xuất hiện. Đối với ánh quang nhận trảm tới, công kích của hắn nhìn như bình thản, mà lại như ẩn chứa một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ. - Ầm! Theo một tiếng nổ lớn. Lão nhân chưởng vào đại đao, chỉ nháy mắt liền làm vỡ nát đao khí do Hắc Thiên Ma Thần tạo nên. Chính diện giao phong, đón nhận một đao của hắn, từ lúc Hắc Thiên Ma Thần phi thân lên xuất thủ đến lúc bị một đao đánh rớt, mọi việc đều chỉ trong nháy mắt, có thể nói là cực kỳ gọn gàng. Nhưng người nọ lại càng càn rỡ. Hắn thậm chí đến vũ khí cũng lười sử dụng, trực tiếp dùng nhục chưởng nghênh địch. Sau khi công kích đã qua đi. Hai tay của hắn để sau lưng, ngạo nghễ đứng. Một kích mạnh vẽ va chạm vào nhau. Đao cương màu đen như khai thiên liệt địa, mạnh mẽ va chạm vào đao mang của Hắc Thiên Ma Thần. Hai đạo lực lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau giữa không trung liền bắn ra tia lửa, quang hoa tỏa ra bốn phía. Cao thủ Yêu Tộc ở xung quanh đang xem cuộc chiến liền hãi hùng, vội vàng rút lui ngay. Ở giữa không trung, ánh mắt người nọ hơi hơi nhìn xuống. Ngạo nghễ nhìn Hắc Thiên Ma Thần, Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng cười: - Ta đã biết ngươi là ai… Người nọ vừa trôi nổi giữa không trung vừa nhìn chằm chằm vào Hắc Thiên Ma Thần với ánh mắt phức tạp. Một lát sau, người nọ liền mỉm cười, nói: - Ngươi biết chính xác ta là ai? Ánh mắt Hắc Thiên Ma Thần khẽ đổi, cười lạnh một tiếng, nói: - Tuy rằng ngươi đã che giấu hơi thở của mình nhưng ta vẫn nhận ra ngươi là ai. Tà Vương, xem ra ngươi đang chuẩn bị mượn gió bẻ măng. - Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Người nọ lạnh lùng nói: - Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi đã thấy được thực lực chân thực của ta vậy thì làm thủ hạ của ta đi… - Ha ha, ngươi sợ, bởi vì thân phận của ngươi đã bị ta vạch trần. Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng cười nói: - Bát quái kính của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế, trừ tiên vương mà hắn tín nhiệm nhất – Tà Vương, thì người khác như thế nào có thể lấy được? Sắc mặt người nọ có chút âm tàn, không vui nói: - Hắc Thiên Ma Thần, ta căn bản không biết ngươi đang ở đây nói bậy bạ cái gì. Nếu ngươi thực sự hứng thú đối với thân phận của ta mà nói, vậy thì ngươi hiện tại phát xuống lời thề linh hồn, thề nguyện trung thành với ta. Nếu không chỉ có trước khi chết, ngươi mới có thể biết được. Hắc Thiên Ma Thần thần quang trong mắt chợt lóe, giọng điệu lạnh lùng nói: - Ta là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa. cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không dám nói là chủ tử của ta, ngươi thì tính là gì… Người nọ thản nhiên nói: - Ha ha, nếu ngươi quan tâm tới vấn đề mặt mũi thì cũng không càn phải lo lắng làm gì, không bao lâu nữa ta sẽ trở thành chúa tể của cả thiên địa này… Nếu ngươi đồng ý làm thuộc hạ của ta, tương lai ta sẽ cho ngươi làm chúa tể của Huyền Cảnh. Chứ không phải như hiện tại chỉ là một trong năm lệnh chủ Phương Thiên Địa. Hắc Thiên Ma Thần ngẩn ra, thất thanh nói: - Dã tâm của ngươi thật lớn. Người nọ khinh thường cười cười: - Thế giới này từ trước tới nay đều nắm tay ai to thì người đó là lão đại, ta có năng lực, ta vì cái gì mà không quân lâm thiên hạ. Hắc Thiên, chỉ cần làm thuộc hạ của ta thì ngươi sẽ là người dưới một người mà trên vạn người, ngươi vì sao mà không làm chứ? - Tà Vương, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi không sợ Tử Vi Trung Thiên Đại Đế sẽ thu phục ngươi? Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói. - Im miệng! Sắc mặt người nọ liền biến đổi, vung tay một cái thì một cổ lực lượng cường đại chấn động lòng người, mang theo thanh âm kinh hồn bạt vía, khiến cho bốn phía đều tràn ngập sát khí. Hắn nghiêm nghị nói: - Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hắc Thiên Ma Thần cảnh giác nhìn người nọ, trong lòng mơ hồ cảm thấy hốt hoảng. Cảm giác này từ lâu đã không xuất hiện lại trong hắn. Nếu như đối phương thật sự là Tà Vương, vậy thì sự tình hôm nay sợ rằng khó đối phó rồi. Ánh mắt người nọ lạnh như băng nhìn Hắc Thiên Ma Thần, lạnh lùng nói: - Tính nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy thì ngươi chờ chết đi… Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần âm tàn, nổi giận gầm một tiếng: - Một khi đã như vậy thì cứ tiếp tục đánh đi… Thanh âm Hắc Thiên Ma Thần vừa dứt thì Đoạn Hồn đao trong tay hắn nháy mắt liền động, hướng tới người nọ đánh tới. Người nọ khẽ cười, trong ánh mắt vẫn khinh thường như cũ, tay phải run lên huyễn hóa ra một thanh đại đao vô hình. Lập tức, cổ tay hắn run nhẹ một cái liền chém ra cả vạn đạo đao mang, phân bố khắp mọi ngõ ngách chung quanh không gian, lấy khí thế che trời lấp đất hướng Hắc Thiên Ma Thần dũng mạnh xông tới. Đối mặt với thế công của người nọ, sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần liền nghiêm nghị lại, không dám có chút lãnh đạm. Hắn cực lực thúc dục Đoạn Hồn đao trong tay, dĩ nhiên lại cùng Đoạn Hồn đao hợp lại làm một, tạo thành tường đồng vách sát trước mặt, phòng ngự công kích của người nọ Tiếng đao ngâm rung trời mang theo khí thế uy nghiêm đang kịch liệt va chạm vào nhau, hai người vừa nói chuyện vừa chiến đấu đã qua hơn mười chiêu, mà rõ ràng lúc này đây Hắc Thiên Ma Thần đang rơi vào thế bất lợi. Người nọ thấy Hắc Thiên Ma Thần toàn lực chống cự lại mình, hình như có ý định liều mạng liền vội vàng bức lui Hắc Thiên Ma Thần, lạnh giọng quát một tiếng: - Dừng tay, ngươi muốn cùng ta liều mạng sao? Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn giết ngươi, ngươi cần gì phải cùng ta liều mạng như vậy? Hắc Thiên Ma Thần trôi nổi giữa không trung, ngạo nghễ nói: - Ta Hắc Thiên Ma Thần sao lại có thể đồng ý làm hạ nhân của người khác, các hạ trong mắt ta bất quá chỉ là con chuột nhắt dấu đầu lộ đuôi mà thôi. Người nọ lại gần, cười lạnh nói: - Hắc Thiên, lai lịch của ta ngươi cũng đã rõ ràng. Nếu là trước kia, ta còn e ngại ngươi ba phần. Nhưng hiện giờ sau khi ngươi lặn lội đường xa tới đây, lực lượng của ngươi căn bản vẫn chưa khôi phục được hết. Chỉ cần ta muốn thì chỉ trong trăm chiêu là có thể giết được ngươi. Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần hơi đổi, hừ lạnh nói: - Xem ra ngươi cũng có chuẩn bị mà đến? Người nọ cười nói: - Đương nhiên… Bản tôn chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc cả. Hắc Thiên Ma Thần quật cường nói: - Các hạ hùng hổ dọa người như vậy thì hôm nay bổn tọa quyết cùng ngươi chiến đấu tới cùng, dù có liều tánh mạng này cũng phải giết chết ngươi. Người nọ đột nhiên nở nụ cười: - Hắc Thiên Ma Thần, ta rất thưởng thức phần ngạo cốt này của ngươi, người làm lên đại sự thì phải giống như ngươi vậy. Hắc Thiên, lời thật lòng ta đều đã nói với ngươi, cho ngươi biết vì kế hoạch thống trị này của ta, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa ta đều đã gửi lời mời đến từng người. Ngươi chỉ là một trong số những người được ta mời đến thôi, cho ngươi hưởng thụ vinh quang cùng quyền lợi tối thượng, ngươi nghĩ lại đi… - Các hạ quả nhiên có ham muốn thật lớn, khẩu khí thật lớn… Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói: - Muốn thu phục cả năm lệnh chủ Phương Thiên Địa cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không có bản lãnh này. Ngươi rốt cuộc là ai? - Nếu ngươi cảm thấy hứng thú với ta như vậy, sao lại không đầu nhập vào ta. Người nọ cười cười nói: - Ta có thể tiết lộ một chút thông tin về ta cho ngươi. Mục tiêu của ta trong tương lai vượt xa Huyền Cảnh, Tiên Cảnh. - Có ý tứ gì? Hắc Thiên Ma Thần nói: - Hay là ngươi còn muốn tranh giành tới thế giới của Thiên Ngoại Thiên? Người nọ cười cười: - Không sai, đây mới là mục đích cuối cùng của ta, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa các ngươi đều rất rõ ràng. Thiên Ngoại Thiên là một phần của thế giới này, đó là một nơi rất thần kỳ, tràn ngập linh khí hẳn các ngươi cũng biết. Chỉ có nơi đó mới là mục đích của ta. Ngàn vạn năm qua ta luôn chờ đợi đến lúc này, chỉ cần năm lệnh chủ Phương Thiên Địa các ngươi chịu theo ta thì tất cả chuyện này đều không phải vấn đề. - Ta biết rồi, ngươi muốn phá giải bí mật chân thần đại chiến, đạt được vô thượng thần lực? Hắc Thiên Ma Thần dường như đã hiểu rõ mục đích của người nọ. - Đúng vậy! Người nọ điên cuồng cười một tiếng: - Ngươi rất thông minh, ý định của ta chính là vậy. Tuy rằng năm Phương Thiên Địa lệnh cũng có thể phá giải bí mật này, nhưng ta vẫn hy vọng có thể thuyết phục năm người các ngươi tự mình tham gia. Đương nhiên, các ngươi mỗi người đều là những người kiệt ngạo bất tuân, muốn thuyết phục các ngươi cũng không dễ dàng. Cách tốt nhất để thuyết phục các ngươi chỉ có thể dùng vũ lực. - Như vậy đi, ta là một người rất quý trọng nhân tài… Ngươi nếu đã không muốn làm thủ hạ của ta thì ta cũng không miễn cưỡng. Ta muốn cùng ngươi hợp tác, như vậy cuối cùng cũng được chứ? Ta và ngươi lấy phương thức hợp tác để tiến hành sự nghiệp vĩ đại. Ta đồng ý với ngươi, ngày ta đại công cáo thành thì Huyền Cảnh này sẽ là của ngươi, không thì Tiên Cảnh cũng được. Ngươi cũng biết mục đích của ta chỉ là Thiên Ngoại Thiên… Còn các không gian còn lại đối với ta mà nói chẳng có chút giá trị nào. Người nọ nói. - Hợp tác? Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói: - Ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, còn không thì ngươi đừng có nghĩ đến. - Tốt lắm, vậy bây giờ ta liền đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục mới thôi! Bộ dáng của người nọ như đã hết kiên nhẫn, trong con ngươi lộ ra một tia cười lạnh cùng sát ý. - Thà chết chứ không chịu khuất phục! Hắc Thiên Ma Thần giờ đây đã muốn liều mạng. - Ai đó? Đúng lúc này Long Vũ, Đường Hương Hương phi thân đến cùng Hắc Thiên Ma Thần sóng vai đứng cùng một chỗ. Đồng thời, Thiên Dực Hổ không biết từ đâu ra, nhảy vọt vào trong lòng Đường Hương Hương, lấy cái đầu nhỏ liếm cánh tay nàng. Nhưng trong con ngươi hung quang chớp động, lạnh lùng nhìn người nọ. - Hai vị cẩn thận, người này có tu vi trên cả ta. Hắc Thiên Ma Thần nhắc nhở. Lời này vừa nói ra, Long Vũ và Đường Hương Hương nhất thời kinh hãi. Nghĩ đến Hắc Thiên Ma Thần là nhân vật ngưu bức như thế nào mà ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của người nọ, vậy rốt cuộc hắn thuộc dạng cấp bậc gì đây. Vừa nghĩ đến đây Long Vũ cùng Đường Hương Hương vội vàng âm thầm cảnh giới. Không biết tại sao, Đường Hương Hương cảm thấy trên thân người nọ có một cỗ khí tức mà nàng từng quen biết. Nhưng khi nàng chuẩn bị dò xét thì lại không tài nào phát hiện được. Hơn nữa, trong đầu nàng cũng không có bất cứ thông tin gì về người này. Dưới dạng tình huống này. Đường Hương Hương cảm thấy có chút mê mang. - Ngươi chính là Hậu Thổ sao? Người nọ liếc mắt một cái liền nhìn thấu được thân phận của Đường Hương Hương, hắn mỉm cười nói: - Tốt lắm, ta còn tưởng rằng sắp tới phải lấy Lục Đạo Luân hồi để tìm kiếm linh hồn của ngươi, không nghĩ tới ngươi đã tự thoát ra rồi. Người nọ nhìn Đường Hương Hương một lúc, trong con mắt hắn rõ ràng thấy một tia hiền từ. Long Vũ thấy thế vội vàng quát hỏi: - Ngươi rốt cuộc là ai? - Ha ha, xem ra các ngươi đều cảm thấy hứng thú đối với thân phận của ta… Người nọ khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn sang Đường Hương Hương nói: - Tất cả những người ở đây tốt nhất nên đi theo ta. Đường Hương Hương sững sờ hạ xuống, nhưng trong lòng đối với người này có một cỗ cảm giác thân thiết. Long Vũ vội vàng kéo tay Đường Hương Hương Người nọ thấy thế khẽ cau mày, ánh mắt quét lên người Long Vũ vài lần, lập tức hướng tới Đường Hương Hương nói: - Hậu Thổ, hắn là gì của ngươi? Những lời này tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong đó lại xen lẫn vài tia tức giận. - Ta là vợ của anh ấy! Đường Hương Hương không chút do dự nói. - Hừ! Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói: - Bản thân ta đã quá xem nhẹ, luân hồi đã thay đổi bản tính của ngươi… Bất quá cũng tốt, ngươi bây giờ cũng có chút ý tứ. Theo ta đi… Từ sau khi Đường Hương Hương xuất hiện, người nọ tựa hồ chỉ hứng thú với mình nàng, đối với Hắc Thiên Ma Thần cũng không còn quan tâm nữa. Vì thế, Hắc Thiên Ma Thần vội vàng nhớ lại vào thời kỳ thượng cổ có những nhân vật có quan hệ với Hậu Thổ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra, người nọ rốt cuộc là ai? Đường Hương Hương khinh miệt cười nói: - Ngươi là ai, dựa vào gì mà muốn ta phải theo ngươi. - Các hạ có phải cố ý tìm đến bọn ta? Long Vũ khẽ quát một tiếng, sát khí trong mắt liền hiện. Đồng thời, Thiên Dực Hổ cũng nhảy lên vai Long Vũ, lông mao cả người nó dựng thẳng lên, sát khí trong mắt rất đậm. Hắc Thiên Ma Thần có chút ngạc nhiên, phát hiện khí thế trên người Thiên Dực Hổ còn mạnh hơn cả Long Vũ. Giờ phút này, người nọ cũng chú ý tới sự tồn tại của Thiên Dực Hổ. - Đây là con vật gì? Không phải sinh vật ở Huyền Cảnh, cũng không thuộc về Tiên Cảnh… Người nọ tựa hồ bị hấp dẫn bởi Thiên Dực Hổ - Chẳng lẽ là sinh vật ở Thiên Ngoại Thiên? Người nọ khẽ cau mày, vẫn không thể xác định được lai lịch của Thiên Dực Hổ. Long Vũ âm thầm cười lạnh, coi như ngươi là cường giả đương thời thì như thế nào? Lão tử không tin ngươi có thể biết được thế giới tương lai? - Đây là Thiên Dực Hổ, lấy kiến thức của ngươi, cho dù có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nào biết được lai lịch của nó đâu. Cho nên ta khuyên ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Long Vũ ngạo nghễ nói: - Không cần biết ngươi là ai? Hiện tại ngươi liền có thể biến đi… - Miệng còn hôi sữa, kém cỏi! Người nọ cười cười: - Ngươi cho rằng với tu vi Đế Cảnh của ngươi có thể nói chuyện với ta sao, đến Hắc Thiên Ma Thần cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi xứng sao. - Tiểu Vũ, chúng ta cùng sóng vai chiến đấu! Đường Hương Hương nắm chặt tay Long Vũ, ủng hộ hắn. - Đợi đã… Nguyên âm của ngươi đã bị phá, các ngươi hiện giờ đã hợp thể rồi sao? Người nọ căm tức nhìn Long Vũ và Đường Hương Hương. - Đây là chuyện của ta, ngươi tính làm cái gì, ngươi dựa vào gì mà quản… Đường Hương Hương trừng mắt, trong con ngươi hiện lên một tia giận dữ. Người nọ thở dài một tiếng: - Thực sa đọa a, thực mất mát. Hậu Thổ ơi Hậu Thổ, không nghĩ tới ngươi lại có thể sa đọa tới trình độ này. Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản. Bản tôn cuối cùng có thể quyết tâm theo đuổi kế hoạch của mình, yên tâm hoàn thành sự nghiệp to lớn. Tương lai khi kế hoạch vĩ đại của ta thành công thì cũng là ngày chết của hai người các ngươi, ta muốn lấy máu tươi của các ngươi để tế điện vĩ đại của ta… Nói đến đây, người nọ ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Hắc Thiên Ma Thần, nói: - Ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ không động thủ đối với ngươi… Hắc Thiên Ma Thần đang muốn nói gì đó thì Long Vũ liền giành nói trước: - Ba người chúng ta hợp lực lại, ta không tin không đánh bại được hắn. - Được lắm, tuổi trẻ ngông cuồng, ngươi giờ hãy nhớ kỹ cho ta, ta và ngươi từ bây giờ không đội trời chung! Người nọ hình như cũng sợ ba người liên thủ lại nên liền tính toán phân tán ba người. - Ngươi đang sợ hãi. Long Vũ khinh thường nói. - Ha ha! Người nọ khinh miệt cười nói: - Ta sợ? Ta sợ ngươi? Bản tôn bất quá chỉ muốn làm rõ lai lịch của ngươi… Ngày hôm này ta quyết định sẽ chém đầu ngươi. Nói tới đây, người nọ nhìn Đường Hương Hương, nói: - Hậu Thổ, ngươi tự thu xếp cho mình đi… - Hắc Thiên, ta sẽ còn tới tìm người. Đoạn thời gian này, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của ta… Nói xong,người nọ liền biến mất không thấy bóng dáng. Cùng lúc người nọ rời đi, áp lực bốn phía liền biến mất. Hắc Thiên Ma Thần nhìn chằm chằm vào Thiên Dực Hổ, xem đi xem lại xong lập tức quay sang Long Vũ cười nói: - Tiểu tử, lần này ta thiếu các ngươi một phần nhân tình. Đúng rồi, các ngươi làm sao biết ta đang gặp nguy hiểm… - Chúng ta vừa mới về đến Huyền Cảnh, đang tính toán đi đến Phượng Sào. Đi được nửa đường thì Thiên Dực Hổ cảm thấy một cổ khí tức cường đại, còn có khí tức của ngươi nữa nên liền chạy tới đây. Long Vũ liền giải thích. Hắc Thiên hết nhìn Long Vũ rồi lại quay sang nhìn Thiên Dực Hổ, nói: - Tiểu tử, ngươi có biết vì sao người nọ lại rời đi không. - Chắc là sợ ba người chúng ta liên thủ lại. Long Vũ nói. - Sai rồi. Đường Hương Hương nói: - Anh Vũ, lấy tu vi của người nọ, coi như ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Em xem có lẽ hắn nghe ngại Tiểu Hổ và sinh mệnh thể trong cơ thể anh… - Đúng vậy! Hắc Thiên Ma Thần tiếp tục giải thích: - Hắn có thể lầm tưởng ngươi là người đến từ Thiên Ngoại Thiên, cho nên không muốn cùng ngươi động thủ. - Thiên Ngoại Thiên? Long Vũ khẽ nhíu mày: - Đây là địa phương nào vậy? - Có một truyền thuyết nói về một nơi Bồng Lai Tiên Cảnh! Đường Hương Hương thản nhiên nói: - Thời đại thượng cổ, từng có người đã đi qua nơi đó, sau này trở về liền lấy được một thân vô thượng thần thông. - Ai vậy? Long Vũ hiếu kỳ hỏi. - Tử Vi Trung Thiên Đại Đế… Hắc Thiên Ma Thần thoáng do dự nói: - Tiểu tử, kỳ thật… Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta mất tích lâu như vậy chính là đang đi đến Thiên Ngoại Thiên… Chỉ tiếc là chúng ta hao phí thời gian lâu như vậy, cuối cùng vẫn không xông vào được, chúng ta chỉ biết quanh quẩn ở bên ngoài Thiên Ngoại Thiên một khoảng thời gian… - Thiên Ngoại Thiên, thực sự có nơi này… Đường Hương Hương nhíu mày hỏi: - Hắc Thiên, ngươi nọ rốt cuộc là ai? Hắn tới tìm ngươi rốt cuộc là muốn gì? Hắc Thiên tự giễu cười cười nói: - Thân phận của người nọ cùng lai lịch của hắn ta đều không biết, nhưng tu vi của hắn thực sự là mạnh hơn ta nhiều, ta không đỡ được nổi trăm chiêu của hắn. Hắn chính là muốn ta làm thủ hạ cho hắn… Ngay sau đó Hắc Thiên Ma Thần liền đem những lời người nọ nói với hắn nói lại một lần. Sau khi nói xong, Hắc Thiên Ma Thần thở dài nói: - Xem ra sự tình lần này càng lúc càng rối loạn… Hậu Thổ, ta thấy hình như người nọ và ngươi quen biết nhau, ngươi thử ngẫm lại xem. Có lẽ có thể biết được lai lịch của hắn. Đường Hương Hương nghiêm túc gật đầu, nói: - Ta đã cẩn thận nghĩ lại, nhưng vẫn không nhớ ra cái gì, ta nhìn không ra lai lịch của hắn. Có lẽ hắn là người của Vu Tộc. - Vu Tộc? Hắc Thiên Ma Thần sắc mặt hơi đổi: - Ngươi xác định hắn là người Vu Tộc. - Không thể xác định! Đường Hương Hương nói: - Ta căn bản không thể xác định được, chỉ là ta có cảm giác trên người hắn ta thấy được một cỗ khí tức quen thuộc. - Nếu hắn thực sự là người Vu Tộc… Vậy ta có thể đoán được hắn là ai rồi. Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần càng ngày âm trầm, trong lòng tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó. - Chẳng lẽ là hắn? Đường Hương Hương hình như cũng từ vẻ mặt của Hắc Thiên Ma Thần mà đoán ra được cái gì đó. - Có lẽ là vậy! Hắc Thiên Ma Thần thản nhiên nói: - Nếu thật sự là hắn thì cả tam giới đừng nghĩ đến có ngày yên ổn, cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không thể ngăn cản hắn. - Rốt cuộc là ai? Long Vũ liền hỏi. - Vu Thần Ba Độ! Đường Hương Hương nói: - Tục truyền hắn là tổ tiên Vu Tộc, là người tiếp cận gần nhất với huyết mạch Bàn Cổ. Năm trăm vạn năm trước, hắn ở trong thánh địa Vu Tộc Bạch Hạc Viên để chứng đạo thành thần, trở thành người kế thừa của đạo tổ Hồng Quân sau khi thành thần tiên. Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết, rốt cuộc chân tướng như thế nào không ai biết được. Bất quá năm xưa em có may mắn gặp qua Vu Thần Ba Độ một lần, khi đó Vu Lực của em đã đạt tới đỉnh phong nhưng ở trước mặt hắn, em cảm giác mình vẫn còn rất nhỏ bé. Sau này em nghe nói hắn đi ngoại không gian nhưng bị lực lượng cường đại giết chết… Hắc Thiên Ma Thần tiếp tục nói: - Chiếu theo tình huống hiện tại mà nói, hắn hẳn là vẫn chưa chết. Địa phương mà hắn muốn đi cũng có thể chính là Thiên Ngoại Thiên… - Không được, ta phải đi Tiên Cảnh một chuyến… Hắc Thiên Ma Thần nói: - Ban đầu trường kiếp nạn này, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta đều không có ý định xen vào, bởi vì lực lượng của chúng ta vẫn chưa khôi phục lại tới thời kỳ đỉnh phong, rất dễ dàng dính phải nghiệp lực, đối với việc chứng đạo thành thần trong tương lai sẽ bất lợi. Nhưng mà xem thế cục hiện tại chỉ sợ rằng chúng ta không thể không xen vào. - Đúng rồi, các ngươi nhanh chóng đi Phượng Sào đi, ta nghĩ Phượng Hậu hiện giờ cũng đã trở lại, các ngươi nếu gặp nàng thì nói cho nàng chuyện này. Hắc Thiên Ma Thần nói một tiếng liền lập tức biến mất. Long Vũ âm thầm đau đầu, tâm nguyện nhiều năm của mình chỉ là tìm thấy cha mẹ của mình. Nhưng hiện giờ… Thế cục tam giới càng ngày càng phức tạp. Coi như hắn không thèm đếm xỉa đến nhưng hiện giờ cũng không kịp nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]