<!----> - Vâng. La Lâm trả lời một tiếng, lập tức nói: - Chủ nhân, ở trong này cảm ứng được khí tức rất mạnh của Phượng Hoàng. - Phượng Hoàng? Long Vũ ngạc nhiên nói. - Vâng. Thiên Dực Hổ nói ở chỗ này có lượng lớn Phượng Tộc cư trú… Chính nó phải cẩn thận. La Lâm nói. - Chẳng lẽ Kim Phượng là người của Phượng tộc? Nghĩ đến đây, Long Vũ vội vàng nói: - Nói cho Thiên Dực Hổ, đừng có ăn Phượng Hoàng… La Lâm lập tức nở nụ cười: - Chủ nhân, anh cứ an tâm. Đừng nói nó không muốn ăn. Coi như muốn ăn, còn phải đánh lại Phượng Hoàng mới được. - La Lâm. Em nói chị Phượng không phải là Phượng tộc. Hoặc nói chị ấy chính là một con Phượng Hoàng lớn? Long Vũ cảm giác tim của mình đập nhanh hơn. - Có thể. La Lâm khẳng định: - Từ tình huống hiện tại, chị Phượng hẳn là Phượng Hoàng của Phượng tộc. Kỳ thực trước kia em đã cảm ứng được trên người chị ấy khí tức của Phượng tộc. Nhưng lúc đó em không thể khẳng định, bây giờ nghĩ lại chính là… - Tiểu Vũ, làm cái gì lại nán lại đây? Tất nhiên Kim Phượng không biết Long Vũ đang phân tâm đối thoại với La Lâm, nàng còn tưởng hắn vì sắc đẹp của mình ngơ ngẩn. - A, không có việc gì. Long Vũ hồ phục tinh thần nói: - Chị Phượng, khi nào chúng ta khởi hành. Em thật sự muốn biết trong nhà chị như thế nào, em cũng rất muốn trông thấy Phúc Bá. Nói đến Phúc Bá, Kim Phượng do dự một chút nói: - Tiểu Vũ, Phúc Bá có lẽ còn cần sự giúp đỡ của em. - Không thành vấn đề. Đối với ân cứu mạng của Phúc Bá, Long Vũ luôn cảm khái, vội vàng nói: - Chỉ cần có thể giúp gì được Phúc Bá, một câu em cũng không chối từ… - Đúng rồi, Phúc Bá gặp phải phiền toái gì? Long Vũ tò mò hỏi. - Chờ khi em gặp Phúc Bá, tự nhiên sẽ biết. Kim Phượng không nói gì nhiều. ……………………………. ……………………………. Sáng sớm hôm thứ hai, Kim Phượng mang theo Long Vũ tiến vào rừng Ngô Đồng. Nàng chỉ vào một cây ngô đồng nói: - Tiểu Vũ. Em phải dựa vào bản thân mình xuyên qua cánh rừng này. Chị chờ em ở đầu bên kia. Nhìn thấy rừng cây ngô đồng mênh mông vô bờ, đối với thân thể Kim Phượng, cơ hồ Long Vũ hoàn toàn khẳng định suy nghĩ của mình. - Vâng, em biết. Trong lòng Long Vũ biết rõ nhất định đây là một khảo nghiệm, cho nên không chút do dự gật đầu đồng ý. - Chúc em may mắn. Kim Phượng mỉm cười, lập tức hóa thành một đạo ngũ thải hà quang, biến mất trong rừng cây ngô đồng. Long Vũ lập tức tiến nhanh vào bên trong, đồng thời phân phó La Lâm triển khai giám sát, tùy thời chú ý tình huống rừng cây ngô đồng. Dọc theo đường đi, hắn cẩn thận hướng bốn phía phát hiện rừng cây ngô đồng mọc dày đặc, tán cây đan xen vào nhau giống như hòa cùng một khối. - Phì phì… Trong rừng cây truyền đên một tiếng thở to, hẳn là tiếng Phượng Hoàng. Trong lòng Long Vũ suy nghĩ, không phải là Phượng Hoàng tới công kích mình đây chứ? Nghĩ vậy, hắn xoay người nhảy lên một cây ngô đồng. Nhìn tình huống xung quanh, xác nhận không gặp nguy hiểm, hắn bắn đầu từ thân cây tiến lên. Đại khái nửa giờ, căn cứ La Lâm giám sát, hắn đi một đường mười dặm. Nhưng đứng ở trên cao, hắn vẫn không nhìn thấy giới hạn của rừng Ngô Đồng. Có thể thấy được rừng Ngô Đồng lớn như thế nào. Lại tiến thêm mười phút, Long Vũ vẫn không gặp một con Phượng Hoàng nào. Lúc này trên không trung phía xa xuất hiện một tiếng kêu. Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, một con Phượng Hoàng màu đen đang bay tới bên này. Lông trên người Phượng Hoàng tản mát một loại huyền quang nhu hòa, hai mắt hồng đẹp chuyển động, vô cùng quỷ dị, hai móng vuốt dị thường bén nhọn. - Chủ nhân, hãy cẩn thận. La Lâm nhắc nhở. Khi La Lâm vừa dứt lời, con Phượng Hoàng màu đen phi thân hạ xuống, tản mát ra cố khí thế cường đại. Long Vũ đứng trên cây ngô đồng có chút đứng không vững. - Này… Long Vũ vội vàng vẫy tay chào: - Tôi là bạn của chị Phượng. Xin hỏi phải xưng hô thế nào với ngươi? Đối với sự nhiệt tình của Long Vũ, Hắc Phượng Hoàng đáp lại bằng một ánh mắt đầy sát khí. Long Vũ thấy tình huống không ổn, vội vàng lấy một nhành cây hướng tới Phượng Hoàng công kích. Chí thấy nó nhẹ nhàng chuyển động, dễ dàng tránh né. Vài cái lông chim nhẹ nhàng rơi xuống, Long Vũ nhìn Hắc Phượng Hoàng bay lượn trên không trung, nhẹ nhàng nói: - Này, chúng ta là bạn bè, không nên như vậy… Ngay lúc này, Hắc Phượng Hoàng lại lao xuống dưới, ý đồ triển khai công kích đối với Long Vũ. Long Vũ kinh hãi, vội vàng tránh né, đồng thời rút ra Thiên Sư pháp kiếm. Hắc Phượng Hoàng vô cùng thông minh, thấy Long Vũ rút ra pháp kiếm, vội vàng bay lên trời, vượt xa tầm tay của Long Vũ. Lúc này, xa xa trên không chợt vang lên nhiều tiếng chim hót. Long Vũ thấy con Hắc Phượng Hoàng trên đỉnh đầu cũng đi theo hưởng ứng. Long Vũ nghe xong, sắc mặt đại biến, thầm nghĩ không tốt. Tình cảnh thế này, chắc hẳn rất nhiều Phượng Hoàng đã tới. Nghĩ đến đây, hắn vội nhảy xuống mặt đất. Sau đó, La Lâm báo hiệu: - Chủ nhân, ước chừng chỉ có mười con Phượng Hoàng hướng tới phía chúng ta. Quả nhiên, sau mấy phút, một đoàn Phượng Hoàng đã tới. Bọn chúng đứng trên cành cây, hai cánh không ngừng đập, mỗi con đều tản ra sát khí. Long Vũ khẩn trương, dùng tay lau mồ hôi trên trán, khảo nghiệm này có chút nghiêm khắc. Nhiều Phượng Hoàng như vậy muốn đánh cũng quá vất vả. Nhưng hắn muốn tránh né, cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng mục đích của hắn là muốn xuyên qua rừng cây này, chỉ là tránh né thì không thể nào. - Chủ nhân, bọn chúng bắt đầu công kích. Theo lời nhắc nhở của La Lâm, Hắc Phượng Hoàng bắt đầu luân phiên lao xuống, từng đạo công kích cường đại bốn phương tám hướng trùng kích. Cây cối xung quanh cũng vì Phượng Hoàng đập vào sinh ra gió lớn không ngừng đung đưa. Tình huống bất đắc dĩ, Long Vũ đảnh phải tế ra Trảm Thiên Thần Long đánh chặn. - Không tốt. La Lâm nhắc nhở: - Chủ nhân, anh không nên phóng thích Thần Long, nơi này là lãnh địa Phượng tộc. - Hả? Sau đó Long Vũ cũng ý thức được sai lầm. Nhưng mà việc đến nước này, hắn cũng không thể quay đầu. Đúng là đã hết cách. Quả nhiên, Phượng Hoàng thấy Trảm Thiên Thần Long, giống như là bị điên lên vậy, thay nhau công kích. Nháy mắt, Trảm Thiên Thần Long đáng thương đã bị xét nát. Sau đó, Phượng Hoàng đối với Long Vũ phát ra tiếng kêu to, từng dòng sóng âm tản ra, khủng bố giống như quỷ khóc thần gào. - La Lâm, có biện pháp nào đối phó với sóng âm này không? Long Vũ cảm giác mình chống đỡ không nổi. - Để em suy nghĩ chút… Có… La Lâm nói: - Em có thể lợi dụng Phượng Hoàng lệnh đối kháng với sóng âm này… Nói xong, La Lâm vội vàng sử dụng Phượng Hoàng lệnh, bắt chước tiếng Phượng Hoàng kêu. Âm thanh tử dụng cụ điện tử trên cánh tay Long Vũ phát ra, hai cỗ sóng âm bắt đầu đối kháng. Thời gian không bao lâu, Hắc Phượng Hoàng bên kia liền không còn tiếng động. Long Vũ cảm thấy áp lức không còn, cũng không nghe thấy tiếng kêu khủng bố của Phượng Hoàng. Hắc Phượng Hoàng phẫn nộ không thôi, nhưng không có cách nào giữ Long Vũ lại. Dọc đường đi, Long Vũ nhiều lần dựa vào Phượng Hoàng lệnh biến nguy thành an. Liên tục vượt qua khu vực phòng thủ của Hắc Phượng Hoàng, Bạch Phượng Hoàng, Lam Phượng Hoàng, Tử Phượng Hoàng. Giờ phút này, đứng trên một cây to, dường như đã nhìn thấy giới hạn. Mà lúc này, Long Vũ tại rừng Ngô Đồng đã vượt qua mười lăm ngày. Hắn tin chắc ngày hôm nay có thể thuận lợi ra khỏi rừng Ngô Đồng. Đột nhiên, một cơn gió lớn nổi lên, một con Phượng Hoàng màu vàng lớn gấp hai lần toàn bộ Phượng Hoàng hắn đã gặp vỗ nhẹ hai cánh, chậm rãi đáp xuống cành cây cách Long Vũ không xa. Long Vũ có thể cảm ứng được khí tức cường đại của con Phượng Hoàng này. Không hề nghi ngờ, lực lượng của nó mạnh hơn những con Phượng Hoàng trước đó. Con Phượng Hoàng màu vàng này rất đặc biệt, nhãn cầu màu vàng, ngay cả mào cũng màu vàng. Dừng trên cành cây, nó tò mò nhìn Long Vũ, lấy cái mỏ rỉa lông, rỉa cánh, dường như không vội vàng công kích Long Vũ. - Xí xớn. Long Vũ khinh thường hừ một tiếng. Ai ngờ câu nói của Long Vũ thực sự sai lầm rồi. Phượng Hoàng vội vàng vung đôi cánh, tạo ra một cơn gió lớn đánh úp về phía Long Vũ. Long Vũ phát hiện trong đôi mắt nó hiện ra quang mang hung ác. - Ngươi không hẹp hòi như vậy chứ? Long Vũ có chút buồn bực. Lập tức Long Vũ tung người nhảy lên một cành cây ngô đồng, cùng với con Phượng Hoàng kia hai mắt nhìn nhau. - Dù sao cũng là đánh. Bắt đầu đi. Chỉ có một con, Long Vũ không tin mình lại thua con hàng này. Vừa dứt lời, hắn liền rút ra Thiên Sư pháp kiếm, chém một đạo kiếm quang, công kích Phượng Hoàng. Đối mặt với công kích của Long Vũ, con Phượng Hoàng này tuyệt nhiên không chút lo lăng. Chỉ thấy hai cánh của nó rung lên, bộ lông ban đầu rung lên, một chùm ánh sáng màu vàng bao vây lấy nó. Màu vàng chói mắt này lập tực hòa tan công kích của Long Vũ, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại. Quang mang màu vàng rất nhanh biến mất, trong đôi mắt Phượng Hoàng hiện lên một tia đùa cợt. Tay Long Vũ nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm, thở hổn hển, chém ra một kiếm tiếp tục công kích. Nhưng công kích như vậy tiến hành mấy chục lần, không chút hiệu quả. Long Vũ liếc mắt nhìn con Phượng Hoàng này: - Đánh không đánh, chỉ có chống đỡ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? - Chíp chíp. Con Phượng Hoàng màu vàng kêu to vài tiếng đùa cợt, bộ dạng đắc ý. Long Vũ nhướng mày, quơ quơ Thiên Sư pháp kiếm trong tay: - Con bà nó, làm ông mày bực mình… Nói xong, Long Vũ đem toàn bộ đạo lực bắt đầu rót vào trong kiêm, trên thân kiếm phát ra ánh sáng màu tím, lập tức hướng tới Phượng Hoàng công kích. Phượng Hoàng màu vàng chụp thật lớn hai cánh, nháy mắt bay lên không trung. Một lát sau, nó triệt để biến mất. - Đồ thần kinh. Long Vũ bực mình mắng một tiếng. - Chủ nhân, anh đã thông qua khảo nghiệm của nó. La Lâm giải thích. Đã không còn Phượng Hoàng cản trở, con đường còn lại Long Vũ chỉ cần đi nửa ngày. Đi ra khỏi rừng Ngô Đồng, hắn quả nhiên thấy được Kim Phượng đứng đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]