<!---->
- Ha ha
Hoàng Đạt Phát khinh thường cười:
- Cháu gái ngoan của chú, chẳng lẽ cháu còn không có giác ngộ sao? Lúc này đây, Long Vũ chết chắc rồi. Đem cháu làm chiến lợi phẩm của chú, cho chú ấm giường. Cháu gái, cháu cũng đã biết, chú kỳ thật đã sớm muốn âu yếm. Hôm nay lại là cơ hội của chú. Nếu chú là cháu, chú sẽ ko chống cự... Thúc thủ chịu trói, nhắm mắt mà hưởng thụ...
- Hừ.
Hàn Duyệt hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói:
- Ông. đồ vô sỉ kia, nếu tôi là ông, đã sớm kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm... Ông cũng đã biết, ngay cả con hồ ly kia cũng không phải đối thủ của tiểu Vũ. Chỉ bằng ông, căn bản chính là không tự lượng sức mình. Hoàng Đạt Phát, nể tình ngày xưa, tôi khuyên ông một câu, thu tay lại đi, thanh tỉnh một chút đi... Tôi sẽ ở trước mặt tiểu Vũ nói tốt cho ông. Sau này, ông cho dù không thể có được phong quang như trước kia, nhưng cũng không phải mất mạng.
- Ha ha.
Hoàng Đạt Phát khinh miệt tươi cười, nói:
- Ngây thơ... Hiện tại tao sẽ cho mày có biết biết sự lợi hại của tao.
- Đương nhiên, ý của tao là nửa mình dưới lợi hại.
Hoàng Đạt Phát mặc một bộ âu phục tao nhã màu trắng, tư thế nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, hắn có chút dâm đãng nhìn Hàn Duyệt, khóe miệng nổi lên nụ cười âm hiểm:
- Hàn Duyệt... Mày có tin tao hiện tại sẽ cho các anh em lột sạch quần áo của mày ra không?
Hoàng Đạt Phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757393/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.