<!---->
Mã Hiểu Mai tiếp lấy viên đan dược màu xanh đậm, không chút do dự nuốt vào. Sau khi vào trong miệng, đan dược kia liền hóa thành một luồng khí mát rượu, tràn vào trong lục phủ ngũ tạng của nàng. Một lúc, toàn bộ ngũ tạng của nàng thư thái hơn rất nhiều.
- Phốc.
Chậm rãi phun ra một ngụm khí độc, khuôn mặt tái nhợt của Mã Hiểu Mai có chút huyết sắc, lúc này nội thương trong cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.
- Em không cần phải gấp rút ra ngoài, Huyết Bức Vương đã chết, toàn bộ Huyết Bức bên ngoài đã bị hù dọa. Mọi người bên ngoài đang chữa thương, không xảy ra chuyện gì nữa.
Kim Phượng chậm rãi nói.
Nghe Kim Phượng nói vậy, vẻ mặt lo lắng của nàng không còn.
- Chị mang hai người ra ngoài.
Kim Phượng dìu Long Vũ đứng lên.
- Meo.
Thiên Dực Hổ nhảy lên đầu vai Long Vũ, lè lưỡi, ý đồ lấy lòng hắn.
- Cút đi.
Long Vũ tức giận Thiên Dực Hổ tới muộn, xua tay nói:
- Con mèo hôi lông, trong mắt mày còn có chủ nhân như tao không?
- Meo.
Thiên Dực Hổ nhảy lên trên vai Kim Phượng, ủy khuất kêu một tiếng.
Kim Phượng nhẹ nhàng cười:
- Tiểu Vũ, thực là oan uổng cho tiểu hổ. Sở dĩ Huyết Bức Vương bị thương, cũng là do nó gây ra. Nhận được thư cầu cứu của em, nó cũng từ ngàn dặm vội vã tiến tới.
Long Vũ kinh hãi, mang toàn bộ hoài nghi nhìn Thiên Dực Hổ:
- Chú em ở cách đây ngàn dặm? Anh mày tin sao nổi? Huống hồ, chú em lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757388/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.