<!---->
Tuyết Cơ hỏi:
- Nạp Lan Thục Thanh ở đâu?
Long Vũ chỉ chỉ cửa sổ:
- Hắn nhảy cửa sổ đào tẩu rồi.
Mã Hiểu Mai nghe vậy, vội vàng nói:
- Tại sao không đuổi theo? Đừng để cho hắn chạy. Ai bảo anh không chờ mọi người, đã vội động thủ?
Long Vũ thần bí cười nói:
- Yên tâm đi, tôi có thể tìm được hắn một lần, cũng có thể tìm được hắn lần thứ hai.
Mã Hiểu Mai liếc nhìn Long Vũ đỉnh hỏi một chút, nhưng lại nghe tiếng kêu dưới gậm giường:
- Đừng có giết chúng tôi, chúng tôi không biết gì hết. Chúng tôi là tiểu thư ở câu lạc bộ Thái Dương Thành… Xin các người đừng giết chúng tôi.
- Ai, đi ra?
Tuyết Cơ quát lên một tiếng, nhíu lông mày lại. Nàng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy thân mình hai cô gái, cả người dính đầy màu tươi, không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi.
- Chúng tôi đều là người tốt, chúng tôi đều là tiểu thư…
Nhìn thấy trong phòng có thêm hai cô gái, lập tức có thêm dũng khí, lụi cụi bò ra ngoài.
- Không biết xấu hổ.
Mã Hiểu Mai lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, lập tức trợn tròn mắt, thở phì phì:
- Thể diện của phụ nữ trên thiên hạ này đều bị các cô làm cho mất hết. Con không mau mặc quần áo vào.
Hai nàng nơm nớp lo sợ, cả người run cầm cập, bị Mã Hiểu Mai mắng như vậy lại càng thêm hoảng sợ, làm sao còn nhớ nổi mặc quần áo.
Dù là tiểu thư hay gái gọi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757310/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.