<!----> 
Long Vũ sờ sờ mũi, nhìn Hàn Duyệt: 
- Hàn lão sư, Hàn cảnh quan, cô không biết ngủ trong giờ là bình thường à? Trước kia tôi vẫn như thế, chưa có ai phản cảm cả. Hai ta cũng là người quen, cấp tôi ít mặt mũi đi. 
- Người quen? 
Khóe miệng Hàn Duyệt nở nụ cười lành lạnh: 
- Tôi với cậu quen lắm à? Sao tôi lại không biết nhỉ, Long Vũ đồng học, nói thật với cậu, học kỳ này, khoa luật của cậu đều do tôi dạy cả, tôi không biết trước kia cậu thế nào, nhưng giờ phải sửa lại thói quen ngủ trong giờ học, chuyện này là không tôn trọng giáo viên. Lát nữa, cậu viết một bản kiểm điểm dài 1 vạn chữ, chuyện này coi như xong, nếu không, ha ha, cậu cứ chờ mà bị phạt đi. 
- Đương nhiên, tôi là người biết nói đạo lý, chuyện này vị tất phải làm vậy… 
Trong đôi mắt của Hàn Duyệt hiện lên quang mang giảo hoạt: 
- Nếu cậu chiu giúp tôi điều tra vụ hồ Linh Trạch tôi sẽ bỏ qua cho cậu. 
Hàn Duyệt từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát đến nay, trong tràn hy vọng có thể phá được vụ án đầu tiên thật tốt đẹp, nhưng chuyện đời không như mơ, nàng lại không cam lòng, nàng hy vọng Long Vũ có thể giúp nàng điều tra ra vụ án hồ Linh Trạch. 
- Vụ án hồ Linh trạch cô nên bỏ nó đi… 
Long Vũ thản nhiên nói. 
- Tại sao? 
Hàn Duyệt có chút kích động, nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn vào hắn hỏi: 
- Cậu phải cho tôi một lí do? Nếu cần tiền thì cứ nói với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757284/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.