<!----> 
- Xèo xèo. 
Sau vài tiếng kêu, thân hình con kiến kia lập tức thu nhỏ lại. Chỉ trong chốc lát, nó trở lại hình dạng lúc đầu. 
Kiến hút máu vung đôi cánh lên, lập tức biến mất trong bóng đêm. 
………………………………………….. 
………………………………………….. 
Sau khi quay về chỗ ở, Mã Ngọc cùng Mã Hiểu Mai cũng không nghỉ ngơi. Hai người nói chuyện xoay quanh vấn đề về Long Vũ. 
- Hiểu Mai… Trong thời gian con cùng với Long Vũ tại Huyền Cảnh, con cảm thấy cậu ấy thế nào? 
Mã Ngọc nghiêm túc hỏi. 
Nhắc đến Long Vũ, Mã Hiểu Mai liền phát hỏa: 
- Anh ta là một tên lưu manh, một kẻ háo sắc đáng chết… Con hận anh ta đến chết. 
Nhớ tới mấy lần bị hắn sờ soạng, trong lòng nàng càng giận sôi lên. 
Mã Ngọc nghe thấy như vậy, cười khanh khách, xem ra tên tiểu tử kia đắc tội với con gái mình cũng không ít. Vì bình thường, con gái sẽ không bao giờ tùy ý nhục mạ người khác. 
- Hiểu Mai, ý của cha là, con có cảm thấy được trên người Long Vũ có chỗ gì đặc biệt không? Con không nghĩ tại sao hắn lại có thể đem con từ Huyền Cảnh trở về à? 
Mã Ngọc nhíu mày hỏi. 
- Việc này… Thực ra cũng có một chút thần bí. Cha còn nhớ con đã từng nói, lúc ở Huyền Cảnh chúng con có gặp thiểm điện bạch lang? Với tu vi của con cũng không thể đấu lại bọn chúng, thế nhưng anh ta lại làm được. Lúc đó, con cũng đã hỏi hắn, thế nhưng hắn trả lời cho có, căn bản không có một chút giải thích. Về phần trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757281/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.