<!---->
- Đồ lưu manh, vừa rồi anh có biết cái đầu của anh gối lên chỗ nào không?
Cô gái trợn mắt, căm tức nhìn Long Vũ, tức giận chỉ vào ngực của mình:
- Lưu manh đáng chết. Đầu của anh đã gối lên hai trái đào của tôi, lại còn để lại cả nước miếng. Thật ghê tởm
Long Vũ nhìn nhìn, đúng là chỗ đó của cô gái có dính một ít nước… đúng là do hắn để lại. Hơn nữa, mùi thơm lúc nãy, chính là từ trên người nàng phát ra. ( ôi vãi xoài)
- Khụ khụ…
Long Vũ nghiêm mặt, khẽ cười một tiếng:
- Việc này, đúng là tôi có lỗi, nhưng là ngoài ý muốn.
- Nguy rồi…
Cô gái không tiếp tục ầm ỹ nữa. Đột nhiên nàng phát hiện nơi này linh khí dồi dào. Nhìn kỹ, thì ra đã vào bên trong Huyền Cảnh.
Nhìn thấy sắc mặt của cô gái tái nhợt, trong đôi mắt hình như có vẻ hoảng sợ. Long Vũ vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
Cô gái cẩn thận đánh giá xung quanh, môi hơi run run, giống như là có điều muốn nói….
Sau một hồi lâu, nàng liếc Long Vũ một cái, dữ tợn nói:
- Đều tại anh. Nếu không phải anh lôi kéo tôi vào, tôi sẽ không đi vào Huyễn Cảnh.
- Đợi một chút… Không đúng, tại sao chúng ta lại bình yên đi tới Huyền Cảnh?
Cô gái cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quái. Từ hiểu biết của nàng đối với Huyền Cảnh, trừ khi là tại thế giới thật tu luyện tới cảnh giới Tụ Linh. Nếu không mà nói, căn bản không có khả năng chịu được áp lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757264/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.