<!----> 
- Hài tử ngốc… em thích gọi thế nào thì gọi như vậy đi. 
Đôi mắt Tuyết Cơ hơi đỏ lên. Âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào: 
- Tiểu Vũ, lúc em còn bé Tuyết Cơ tỷ tỷ hay trách mắng em, em có giận chị không? 
- Không có. 
Long Vũ kiên định lắc đầu: 
- Sau khi lớn lên em đã hiểu, chị hay đánh mắng em. Hoàn toàn muốn tốt cho em, em hiện tại muốn cảm kích chị còn không kịp, tại sao lại phải oán giận chị? 
- Hài tử ngoan… 
Tuyết Cơ miễn cưỡng tươi cười, nói: 
- Đáp ứng chị Tuyết Cơ, em không được bỏ cuộc. Em còn nhớ em đã từng thề cái gì không? Em đã nói, có ngày tu vi của em sẽ vượt qua chị. Lúc đó em sẽ đánh bại chị để trả thù. Chị Tuyết Cơ rất chờ mong ngày đó.. 
- Nhớ rõ… Tất nhiên là nhớ rõ… 
Long Vũ nghe thấy vậy, đôi mắt liền giảo hoạt hẳn lên, cười nói: 
- Chị Tuyết Cơ. Nếu quả thật có một ngày như vậy, chị có tức giận không? 
- Chắc chắn là không. 
Tuyết Cơ nghiêm túc lên tiếng. Nhưng trong con mắt của nàng hiện lên một chút ngượng ngùng. 
- Vì chờ đến ngày tỉ thí, mình phải cố gắng sống. 
Long Vũ nhắc một tiếng rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi. 
- Ai. 
Nhìn bóng lưng Long Vũ, Tuyết Cơ lặng lẽ thở dài. Tuy nàng rất muốn sử dụng oan nghiệt huyết, nhưng Long Vũ một mực cự tuyệt, nàng cũng đành phải buông tha. Long Vũ là một hài tử mạnh mẽ, quyết đoán. Một khi hắn đã quyết định việc gì, người khác không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-thu-khong-gian/757249/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.