Thẩm An Nhiên vì nụ hôn bất thình lình này của hắn làm cho cứng đờ. Thịch. Lần đầu tiên cô được đối xử một cách dịu dàng như vậy, trái tim dần nóng lên. Ánh mắt long lanh nhìn người đàn ông trước mắt. Chiếc mặt nạ đó, mình thật sự rất muốn biết gương mặt đằng sau lớp mặt nạ đó.
_" Thẩm An Nhiên, cô ôm chú tôi đủ chưa".
Một giọng nói cắt ngang bầu suy nghĩ kia, Thẩm An Nhiên thuận tay đẩy Sở Dực ra lùi lại phía sau. Sở Trang Vương tức giận như muốn nổ tung.
_" Tôi đâu có..."
_" Vương". Sở Dực lạnh giọng nhắc nhở cậu ta lần nữa, ánh mắt sắc lạnh đến vô cùng, khiến cho Sở Trang Vương im bặt không dám lên tiếng.
_" Vậy tôi đi đây".
Dứt lời, Thẩm An Nhiên xoay người rời khỏi Nam Đế Cung, trong đầu cô không ngừng nghĩ lại viễn cảnh vừa rồi. Xấu hổ quá, lại hôn mình trước mặt bao nhiêu người, thật là muốn đào một cái lỗ chui xuống mà.
Hắn đợi đến khi bóng dáng nhỏ bé của cô khuất hẳn đằng sau cánh cửa to lớn kia rồi mới lên tiếng.
_" Cho người đi theo bảo vệ cô ấy đi"
Trịnh Hằng ngơ ngác. Không phải lúc nãy thiếu gia đã đồng ý với thiếu phu nhân là sẽ không cho người đi theo rồi sao. Sở Dực đâu phải kiểu người nói là không làm, nhưng hôm nay hắn ta rất kì lạ, tâm trạng lại vui lên đôi chút. Không muốn phá vỡ tâm trạng của hắn. Trịnh Hằng lập tức nhận lệnh.
_" Vâng, thiếu gia". Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cung-sung/2652299/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.