Ân, có chút khó thở a…
Chăn bông từ lúc nào mà nặng như vậy?
Giản Đông Kiều theo thói quen đá chăn, duỗi thẳng chân ra đạp qua bên cạnh.
Ô! Chăn bông vốn rất mềm mại mà, tại sao lại đè mình tới nỗi không nhúc nhích được? Khoan đã, sao lại có hơi nóng thổi vào cổ mình?
Giản Đông Kiều hơi mở mắt ra.
“A ——— “
“A ——— “
Hai người trên giường cùng giật mình ngồi thẳng dậy, mở to hai mắt khủng hoảng nhìn đối phương.
” Xảy ra chuyện gì?” Cổ Ương Thái mờ mịt.
“Anh anh anh….”
Cổ Ương Thái tại sao xuất hiện ở nhà cậu? Còn ngủ ở bên cạnh cậu nữa?
“Anh tại sao lại xuất hiện ở nhà tôi? Hơn nữa còn không mặc quần áo!” Cậu chỉ vào mũi Cổ Ương Thái, lớn tiếng hỏi.
“Em đang nói cái gì vậy a? Đây là nhà tôi mà, tôi không mặc quần áo, em cũng đâu có mặc đâu!”
Giản Đông Kiều cúi đầu nhìn.
Bản thân mình cũng trần như nhộng, ngay cả nơi tư mật cũng lộ ra trước mặt Cổ Ương Thái!
Cậu sợ đến nỗi giật lại chăn bông trên người hắn, bao bọc chặt chẽ từ đầu tới chân, chỉ lộ ra khuôn mặt cùng bàn tay.
Giản Đông Kiều tức giận đến mức muốn đứng lên, nhưng mới ưỡn eo một cái, cơn đau nhức mãnh liệt làm cậu ngã lại trên giường, Cổ Ương Thái hảo tâm muốn đỡ cậu, Giản Đông Kiều lại dùng sức đẩy hắn ra.
Đau quá! Tại sao nơi đó của cậu đau quá?.
Trong lúc kinh hãi, cậu thoáng nhìn trên giường, có một vết máu đỏ sậm bị khô lại.
“A ——” Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cua-thu-truong/210362/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.