Cổ Ương Thái cùng Giản Đông Kiều chiến tranh lạnh, hai người không ai thèm nói chuyện với đối phương. Ở công ti, nếu bọn họ tình cờ gặp mặt, chỉ đơn giản là bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, rồi sau đó giả bộ như không quen biết, đi sượt qua nhau.
Buổi tối lúc Giản Đông Kiều đến nhà Cổ Ương Thái, thì nhiệm vụ của cậu cũng chỉ là ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, lâu lâu sẽ lau bàn một chút, quét quét sàn nhà mấy cái, bởi vì công việc trong nhà, Cổ Ương Thái đã sớm làm xong, căn bản là không cần cậu ra tay..
Giản Đông Kiều có chút không hiểu, khi cậu rửa chén, sẽ không cẩn thận đánh vỡ ít nhất là ba đến năm cái, làm cho hàng xóm sát vách tưởng là có người đánh nhau; lúc cậu giặt quần áo, chỉ là sơ ý một chút đem toàn bộ bột giặt đổ vào, hại Cổ Ương Thái phải giặt lại rất lâu; khi cậu muốn ủi quần áo, lại xem ti vi đến xuất thần, nếu không phải Cổ Ương Thái phát hiện, ngôi nhà này chắc đã bị cậu đốt cháy rồi; còn nấu cơm, ha! Cậu vốn là sẽ không làm, đơn giản là vì Cổ Ương Thái làm còn ngon hơn cậu!
Vậy thì cậu còn có thể làm gì? Tất nhiên là xem ti vi rồi.
Mấy ngày nay, đối thoại của hai người cũng chỉ có vài câu ngắn ngủi, bình thường Cổ Ương Thái yêu thích sự yên tĩnh, nhưng hắn lại không thích cái bầu không khí phiền muộn này giữa bọn họ, hắn cảm thấy phải thay đổi thôi, hắn muốn cái sự thay đổi này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cua-thu-truong/210357/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.