Cổ Ương Thái nhìn thấy trong nhà loạn thành như vầy nhất thời cũng sợ hết hồn. Thì ra đời sống sinh viên thối nát như vậy a, quả thật là không đơn giản mà! Cổ Ương Thái cuối cùng cũng hiểu tại sao khi hắn nói với A Bố là sẽ mời người về dọn dẹp nhà của y và đồng thời mời y qua nhà hắn ở tạm, A Bố không hề do dự mà đáp ứng ngay… Không xong rồi! Hắn có linh cảm xấu, ngôi nhà chỉnh tề xinh đẹp của hắn trong mấy ngày này chắc sẽ thành một bãi rác quá. Cổ Ương Thái quay đầu lại, nhìn thấy Giản Đông Kiều kinh ngạc đến mức đứng hình, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khan hai tiếng, sau đó liền lập tức thay đổi sắc mặt. “Nếu không loạn như vầy thì tôi đâu cần cậu làm người hầu a? Mau mau dọn dẹp đi, Tiểu Giản!” Giản Đông Kiều mạnh mẽ trừng Cổ Ương Thái một cái, Giản Đông Kiều trong lòng không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn ba chân bốn cẳng thu dọn đồ đạc. Một đống đồ ăn vặt vẫn chưa ăn hết; ba, bốn lon bia mới uống được một nửa; tạp chí, giấy báo nằm ngổn ngang trên sàn nhà, bàn thì bị dính một lớp bụi dày đặc, ở góc tường thì có đầy tơ nhện… “Tôi quả thật kiếp trước thiếu nợ anh mà!” Giản Đông Kiều vừa dọn dẹp, vừa luôn miệng mắng: “Mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, lần đầu tiên mới thấy tên tổng giám đốc nào ghê tởm như anh ta vậy, thật không biết sau này anh ta làm sao quản được cấp dưới của mình đây…” Cậu muốn nhanh chóng kết thúc cái cơn ác mộng này, về nhà tắm rửa sạch sẽ sau đó chui vào cái giường ấm áp của mình, cái nơi này thực sự làm cho cậu khó chịu đến ngứa ngáy khắp người. ” Này! Cái đôi tất này mấy năm rồi không giặt vậy hả, khụ khục…trời ạ! Thúi chết tôi rồi! Còn nữa đây là cái gì? Áo sơ mi sao lại để ố vàng như vậy chứ? Anh đúng là đồ vô dụng mà! Thật sự là…” Giản Đông Kiều nhìn thấy một miếng vải hoa văn đầy màu sắc, cậu tò mò lôi nó ra. Nhìn rõ nó là vật gì, Giản Đông Kiều lập tức đỏ mặt. “Cái tên biến thái này! Ngay cả cái loại đồ này cũng sử dụng được…” Một cái quần đùi hoa văn nhiều màu bị Giản Đông Kiều cầm ở trên tay. Quần áo, vớ ném loạn đầy trong phòng khách thì không nói đi, thậm chí ngay cả quần lót cũng vậy… Người này bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hay sao a? Chẳng lẽ anh ta lần đầu mang nam nhân về nhà, nên nhất thời nóng ruột liền… Nghĩ đến đây, Giản Đông Kiều đem cái quần lót kia vứt ra xa, “Êu phi phi phi, bẩn chết rồi, kinh quá!” Mọi động tác của Giản Đông Kiều toàn bộ đều rơi vào trong mắt Cổ Ương Thái. Nhìn cậu giống như mẹ của hắn, một bên dọn dẹp nhà cửa, một bên lải nhải mắng mỏ, thực sự là thú vị mà. Loại người chơi đùa tốt như vậy nếu như giữ lại ở bên mình cả đời thì tốt biết bao, cuộc sống sẽ không buồn chán chút nào a. Cả đời? Không thể nào, nam nhân thì phải cùng nữ nhân cả đời chứ, sao lại có thể là nam nhân được? Nhưng mà ở Mỹ…... Cổ Ương Thái thở dài lắc đầu một cái, muốn ngăn chặn lại cái ý nghĩ này của mình. “Này, phần còn lại để ngày mai tôi dọn tiếp có được không? Cho tôi về nhà nghĩ ngơi đi.” Đã sắp mười một giờ, nếu còn ở lại đây thì sẽ không kịp đón xe về nhà a. “Ách.” Thấy Giản Đông Kiều phải đi, Cổ Ương Thái có hơi thất vọng, nhưng lại không có lý do để ép cậu ở lại. Mắt vẫn còn nhìn chằm chằm máy vi tính, Cổ Ương Thái chỉ tùy tiện đáp một tiếng, điều này làm cho Giản Đông Kiều có chút nổi nóng. Cậu khổ cực dọn dẹp nhà cho hắn, hắn tốt xấu cũng phải nói tiếng cám ơn chứ! Cho dù cậu là người hầu của hắn, không nói cảm ơn thì thôi, ít ra cũng phải nói tiếng ‘tạm biệt’ chứ, hắn cư nhiên không nói gì, chỉ ‘ách’ một tiếng, đồ không có lương tâm! “Giúp tôi pha một ly cà phê.” Cổ Ương Thái đột nhiên nói. “Tại sao tôi phải pha?” Giản Đông Kiều phồng hai má lên. “Bởi vì cậu là người hầu của tôi.” Cổ Ương Thái đơn giản nói, làm cho Giản Đông Kiều không thể phản kháng. “Hừ!” Giản Đông Kiều giậm chân đùng đùng bước vào phòng bếp, “Người hầu, người hầu, ha, ở trong mắt anh, tôi chỉ là người hầu thôi sao?!” Giản Đông Kiều rất ghét Cổ Ương Thái dùng lý do này để khống chế cậu, lẽ nào ở trong lòng hắn cậu không có chút địa vị nào hay sao? Nếu như vậy, vì sao hắn lại dùng ánh mắt ám muội đó nhìn cậu? Còn không biết xấu hổ đến mức nói cậu thích hắn, hắn căn bản chỉ là tên kiêu ngạo, siêu cấp tự kỉ! Giản Đông Kiều ở trong lòng buồn bực, cũng không biết là mình đã thêm muối ăn vào ly cà phê của Cổ Ương Thái. Sau đó đem đến phòng đưa cho hắn. “Ầy, uống đi, sặc chết anh!” Giản Đông Kiều không chút kiêng kỵ thấp giọng mắng một câu, bởi vì cậu đang tức giận, nên trong lòng cực kì khó chịu. Cổ Ương Thái cười nhạt, tiếp nhận ly cà phê nóng, không hiểu sao, hắn không chỉ cảm thấy ấm tay, mà trong lòng cũng ấm. “Phốc —— “ “Oa —— Anh làm gì thế?” Giản Đông Kiều quát to một tiếng, sáng sớm nay cậu mặc bộ đồ mới mua, bây giờ lại bị bẩn. Cổ Ương Thái đem tất cả cà phê phun hết lên người Giản Đông Kiều. “Tôi thực sự muốn giết chết cậu, cậu uống thử đi rồi biết!” Cổ Ương Thái một tay chùi miệng, một tay đem cà phê đưa cho Giản Đông Kiều. “Uống thì uống!” Giản Đông Kiều cầm lấy ly cà phê, uống một hớp thật to. Đây là cái cà phê quái quỷ gì, mặn chết người a, Giản Đông Kiều đem toàn bộ cà phê phun lại trong ly. “Tên đần này, đường với muối mà cậu cũng không phân biệt được hả?” Bị Cổ Ương Thái mắng một câu như vậy, Giản Đông Kiều liền đem tất cả oan ức đều bộc phát ra. “Tất cả đều tại anh, tôi vô duyên vô cớ bị anh kéo vào chuyện này, lại bị anh giáng chức đi quét bồn cầu, hại tôi bị cả công ty chê cười; tôi cũng đã chịu đựng mấy cái mùi thúi kia của anh để giúp anh dọn dẹp nhà cửa, anh ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, còn muốn tôi giúp anh pha cà phê, tôi hiện tại chỉ nhầm lẫn muối với đường thôi mà, anh liền lớn tiếng mắng tôi! Tôi cũng không phải người hầu của anh, anh cao hứng thì tiếp cận tôi, khó chịu liền mắng lên đầu tôi, ai cũng phải có lòng tự trọng chứ!” Đây là lần thứ hai Tiểu Bát Phu nổi giận mắng hắn, Cổ Ương Thái sửng sốt một chút, sau đó lại mỉm cười lại gần Giản Đông Kiều. “Khẩu khí thật là dữ nha, cậu rất ủy khuất sao, vậy lúc tôi gọi cậu đi quét bồn cầu thì cậu đừng có quét, bắt cậu đến đây làm trả nợ, cậu cũng có thể nghĩ ra biện pháp khác a, cậu cần gì…” Cổ Ương Thái càng ngày càng tiến lên lên, Giản Đông Kiều ngày càng lùi xuống, mãi đến khi lưng cậu đụng vào vách tường phía sau không còn đường thối lui; Cổ Ương Thái hai tay chống lên tường, đem Giản Đông Kiều vây ở trong ngực hắn. “Cậu cần gì phải nghe lời tôi như thế? Tại sao hửm?” Bị Cổ Ương Thái hỏi như vậy, Giản Đông Kiều nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng vậy! Cậu có thể không cần làm theo, có thể không cần nghe lời hắn, tại sao cậu lại ngốc đến mức đi đáp ứng mọi yêu cầu của hắn chứ? Giản Đông Kiều trong đầu cũng nổi lên một đống nghi vấn, cậu ngơ ngác nhìn Cổ Ương Thái, trong lòng xuất hiện một mảng hoang mang. Thời điểm khi môi hai người chạm nhẹ vào nhau, Cổ Ương Thái giật mình liền lui về sau, cách Giản Đông Kiều một bước dài. “Đi thay đồ đi, quần áo cậu bẩn hết rồi, lát nữa tôi sẽ lái xe đưa cậu về.” Nói xong hắn đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, để lại một mình Giản Đông Kiều ở trong phòng. Ra ngoài, Cổ Ương Thái ngồi ở phòng khách ngẩn người. Hắn vừa rồi bị cái gì vậy chứ? Chỉ là muốn trêu đùa Tiểu Bát Phu một chút thôi mà, nhưng mà khi môi của hắn chạm vào môi của cậu, tự dưng tim hắn lại đập nhanh hơn một chút, hắn đang sốt sắng a! Buồn cười! Hắn đã cùng rất nhiều nữ nhân hôn môi, xưa nay đều rất thuận buồm xuôi gió, nữ nhân đều phải khuất phục dưới kĩ thuật hôn môi của hắn, bây giờ chỉ là đôi mặt với một nam nhân, vậy mà tim lại đập nhanh hơn, nếu chuyện này mà chuyền ra ngoài, Cổ Ương Thái hắn nhất định sẽ mất hết mặt mũi!! Ai, có phải hay không là chơi đùa quá chân thật rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]