“Đông Kiều…”
Người đứng trước cửa phòng nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này lập tức trợn tròn hai mắt.
Giản Đông Kiều vừa nghe thấy một đạo âm thanh vô cùng quen thuộc, cả người lập tức sợ hãi mà ngồi thẳng dậy.
Không biết là do ảnh hưởng của rượu cùng với sự kích thích vừa rồi, hay là do thẹn thùng mà khuôn mặt Giản Đông Kiều đỏ bừng lên, nhưng cậu chắc chắn một điều, lần này thực sự rất mất mặt a. Bị ai nhìn thấy cũng không sao, nhưng tại sao lại bị cái người cậu không muốn gặp nhìn thấy chứ!.
Cổ Ương Thái!
Bao nhiêu chuyện muốn giải quyết rõ ràng, bao nhiêu vấn đề muốn chất vấn hắn, lúc này Giản Đông Kiều đều đã quên hết sạch.
Bây giờ cậu chỉ hi vọng người này không nên xuất hiện ở đây, bằng không thì hãy mau cút đi, tuyệt đối đừng đứng ở cửa mà nhìn cậu chòng chọc không nhúc nhích.
Cổ Ương Thái lại cố tình không hiểu tâm tư của Giản Đông Kiều, hắn không những không rời đi, mà còn tăng nhanh bước chân đến gần cậu.
“Không muốn, anh không được tới đây!” Nhất thời hoảng hốt, Giản Đông Kiều đem chăn bông ném về phía Cổ Ương Thái, sau đó run rẩy núp ở góc giường.
Sau khi tránh khỏi cái chăn bông của Giản Đông kiều, thứ đầu tiên đập vào mắt Cổ Ương Thái chính là một cái lưng trần trụi trơn nhẵn, làn da hơi ửng hồng, còn có cái mông vểnh khả ái đang khéo léo đưa đẩy.
Món ngon trước mắt, không ăn chính là có lỗi với bản thân!
Cổ Ương Thái cởi dép lê, bò lên giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-cua-thu-truong/1214238/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.