Sau khi cô ta đi a không còn đôi co với cô nữa, thật ra a biết cô là người được mẹ cô nhờ tới chăm sóc a, cũng không biết bà ấy cho cô lợi lộc gì nhưng a cũng không quan tâm lắm.
Tự nhiên thấy a yên lặng không quát tháo nữa cô cũng ngơ người ra theo, cuối cùng không chịu được mà lên tiếng.
__ “ A rốt cuộc muốn thế nào mới chịu ăn cơm uống thuốc”.
__ “ Cô nấu cho tôi ăn và không được để người khác biết”, giọng nói có hơi khó nghe nhưng không còn cộc cằn như trước.
Cô không hiểu vì sao anh lại yêu cầu như thế nhưng vẫn vui vẻ đồng ý, dù sao chỉ cần a chịu ăn cơm.
Cô bảo a đợi sau đấy cho người làm đi nghỉ hết rồi xuống bếp tự tay nấu cơm cho ăn, một đĩa thịt bò xào nấm, một bát canh gà hầm thuốc bắc, một đĩa bào ngư hấp. Tay nghề nấu nướng của cô không tồi do trước đây đi học cô phải tự thân vận động nên vô cùng tự tin.
Sau khi xong xuôi cô tự bê vào cho a, cô không khỏi thắc mắc là tại sao thái độ của a như hai người khác nhau vậy, và tại sao lại nấu cho a ăn mà không cho người khác biết vậy chứ.
Tạm gác việc đó sang một bên, việc bây giờ là giúp anh ăn cơm đã.
Cô ái ngại nhìn tay của a định nói gì đó nhưng a đã cướp lời trước: “ Tôi tự ăn được”.
Cô gật gù đã hiểu rồi đưa muỗng cho a, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-quyen-chi-danh-cho-rieng-em/3082661/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.