Chương trước
Chương sau
Edit: Hiên Viên Linh

Nghiêm túc mà nói, Bạch Kỳ không thích Cấm Vũ Vực, tu vi của Triệu Tuyết Tầm thấp một chút nên không cảm thấy gì, nhưng đối với những cường giả Địa giai bọn họ mà nói, lực áp chế tu vi của họ vô cùng rõ ràng, tu vi càng cao thì lực áp chế càng lớn. Cho nên mặc dù Thiên Thượng Thành không cấm người của hai bên đại lục thăm dò Cấm Vũ Vực, nhưng nhiều năm như vậy, cũng chỉ có những võ giả cấp thấp mạo hiểm đến đây.

Cấm Vũ Vực cực kỳ rộng lớn, sau khi Vũ Đế cường giả mất phần lớn thực lực chỉ có thể miễn cưỡng ngự gió mà đi, cần mấy ngày mới có thể đi đến biên giới, Bạch Kỳ một tay ôm Đắc Kỷ, lần đầu tiên cảm thấy nhiệm vụ này từ khổ sai biến thành tốt đẹp đến không nói nên lời.

Tim đập thình thịch, mùi thơm ngát trên tóc của đại tiểu thư truyền tới chóp mũi hắn từng hồi, Bạch Kỳ muốn gì đó, lại lại không dám, Đắc Kỷ giương mắt liếc hắn một cái, hơi điều chỉnh tư thế một chút, đưa tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của người thanh niên, làm cho gương mặt trắng nõn của thanh niên nổi lên một mảnh đỏ hồng, cặp mắt màu lam hơi đục cũng sáng lên giống như được nước rửa qua.

Thiên Thượng Thành có thành Cấm, đi qua thành Cấm mới có thể đi vào Cấm Vũ Vực, đương nhiên không cấm nổi Triệu Tuyết Tầm, nhưng lần này bọn họ mới rời đi không xa, liền có một nhóm hộ vệ của thành Cấm đã đuổi theo sau lưng, cầm đầu chính là Bạch Vũ An mới gặp tối hôm qua, Bạch Kỳ có chút cảnh giác dừng bước.

Đắc Kỷ vừa đứng lại, Bạch Vũ An liền vọt lên, vừa thấy bộ dáng nàng chui ra khỏi lòng của Bạch Kỳ, trên khuôn mặt thiếu niên xẹt qua một tia ngạc nhiên, lập tức vừa giận vừa hờn nói: "Ngươi, ngươi.....nữ nhân này rốt cục là có bao nhiêu không biết xấu hổ! Khắp nơi khinh bạc người khác cũng thôi đi, còn yêu thương nhung nhớ..."

"Ta có bao nhiêu không biết xấu hổ, ngươi phải rõ ràng hơn so với người khác mới đúng nha..." Ánh mắt của Đắc Kỷ quyến rũ như tơ,;ddl,,qd.. nhẹ lườm Bạch Vũ An một cái, giọng nói mềm mại nói: "Hay là, muốn ta giúp ngươi hồi tưởng lại một chút?"

Bạch Vũ An thoáng chốc lui về phía sau một bước, đợi đến phản ứng thấy mình đang làm gì, lập tức xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, Đắc Kỷ thấy thế, trong mắt  càng nổi lên ý trêu chọc, nhắc nhở: "Ngươi mang theo nhiều người như thế để đuổi theo ta, không phải là có chính sự, chẳng lẽ là đoạt ta về nhà làm tân nương tử hay sao?"

"Ngươi nghĩ tốt nhỉ!"

Bạch Vũ An hung hăng trừng mắt nhìn nàng, mới nhớ tới chính sự của mình, thần sắc lập tức căng thẳng, lạnh lùng nói: "Thành chủ tấn cấp, được tổ tiên ban ân, huyết mạch thức tỉnh, hiện giờ hàn khí nhập vào cơ thể, Bạch Ngọc Lưu Ly Châu không ép ra ngoài được, ngươi mau đi theo ta!"

Trong trí nhớ của Triệu Tuyết Tầm cũng không xảy ra chuyện như vậy, nghĩ lại có lẽ lúc này nàng đang ở Cấm Vũ Vực cùng Sở Dịch ân ái, người trên Thiên Thượng Thành không tìm được nàng, có lẽ đã dùng biện pháp khác ép xuống thay Bạch Khuynh.

Trở lại phủ Thành Chủ, bên trong quả nhiên tụ tập một đống người vô cùng đông đúc, trong đó có không ít người Triệu Tuyết Tầm đã đắc tội qua, Đắc Kỷ vừa đến, liền có mười mấy mấy ánh mắt như kim nhọn đâm đến, Đắc Kỷ đi theo sau lưng Bạch Vũ An, chỉ làm như không nhìn thấy, Bạch Vũ An mang Đắc Kỷ đi đến trước ngọc phòng, tựa như nhớ ra gì đó, dừng một chút, nói: "Ngươi đi vào đi, bất luận nhìn thấy cái gì, đừng ngạc nhiên ... Không có gì phải sợ."

Lời nói này lại dẫn theo vài phần quan tâm không được tự nhiên, Đắc Kỷ mở to hai mắt, thấp giọng cười nói: "Ngươi yên tâm, ta cái gì cũng không sợ."

"Có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi còn không coi là thật !" Bạch Vũ An tức giận nói: "Ngươi đi vào đi, đừng có bị dọa cho vỡ mật gần chết, làm chậm trễ đường ca tấn cấp!"

Trên mặt Đắc Kỷ hiện ra vui vẻ, đôi mắt sáng khẽ cong lên, dựa vào gần Bạch Vũ An, tay ngọc ấn lên trên môi hắn một cái: "Ngươi muốn ta cám ơn ngươi như thế nên mới nhắc nhở ta? Thất vọng không?"

Nàng vừa dứt lời, khẽ nghiêng đầu hôn một cái lên đôi môi thiếu niên, tư thái vô cùng thong dong thối lui, môi đỏ mọng hơi cong.

Gò má Bạch Vũ An ửng đỏ, giận trừng Đắc Kỷ, d, zđ:;leeq_us.d0n nhưng hắn đường đường là Vũ Đế cao cấp, nhưng cho dù thế nào như thế nào cũng không thoát khỏi Triệu Tuyết Tầm- một cái Huyền giai võ giả, khi phản ứng lại, cả người hắn đều ngẩn ra Đắc Kỷ đi vào từ khi nào hắn cũng không biết.

Đắc Kỷ đi vào, cuối cùng cũng hiểu Bạch Vũ An nói nàng đừng sợ là có ý gì, trong ngọc phòng chẳng hề thấy bóng dáng uyên đình nhạc trì* của Bạch Khuynh đâu, đến cả chăn đệm bằng gấm vẫn trải trên giường ngọc cũng bị người ta mang ra ngoài, trên mặt đất có một con mãng xà to lớn có vảy lân (ngân lân cự mãng) đang nằm, nghe thấy động tĩnh, cự mãng khẽ giương mắt, là một đôi mắt rắn xinh đẹp, lạnh như băng, trong suốt giống như ngọc thạch.
*“Uyên đình” là nước sâu, chỉ sự kín đáo sâu sắc, “Nhạc trì” nghĩa núi cao sừng sững, chỉ sự cao lớn phi phàm.

Tóc trắng mắt lam, mấy đời thể chất âm hàn, những người của Bạch gia này đủ loại bất đồng, nguyên lai là vì tổ tiên có huyết thống yêu thú.

Đắc Kỷ đi vào gần một chút, thăm dò vuốt lên vảy trên thân rắn, cự mãng nhìn nàng không hề chớp mắt, thật lâu sau, lưỡi rắn chậm rãi phun ra, gảy gảy tà áo của Đắc Kỷ.

Khác với trước đây chỉ mặc một tấm áo mỏng, lúc này Đắc Kỷ đang mặc xiêm y chỉnh tề, lưỡi rắn vốn vụng về, gảy một hồi lâu sau cũng không cởi được áo nàng, ngược lại còn rơi từng dòng chất lỏng trong suốt trên cổ nàng, Đắc Kỷ vươn tay, tựa như có chút run run mà đem tay đặt lên trên đầu cự mãng, trấn an vỗ nhẹ.

Cự mãng khẽ nheo lại mắt rắn, lưỡi rắn lại không phun ra nữa, nhưng uy áp quanh thân tràn ngập, chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt giống như con mồi, đến hơi thở cũng lộ ra áp bức không tiếng động.

Đắc Kỷ chỉ khép mắt hờ, đưa tay cởi đai lưng, cự mãng vẫn cảm thấy chưa đủ như cũ, thân rắn khẽ quấn lên, dùng lưỡi nhẹ nhàng mô tả khuôn mặt thiếu nữ, nhất là đôi môi đỏ mọng vẫn còn dính khí tức của rắn.

Y phục đã cởi hết, ngân lân cự mãng hài lòng, thân rắn từng chút từng cút quấn chặt con mồi, xà lân hoa mỹ lạnh như băng dán chặt lên da thịt lõa lồ của thiếu nữ từng tấc từng tấc, xúc cảm ấm áp khiến nó gần như trầm luân trong đó, động tác không khỏi mang theo vài phần cấp bách, lưỡi rắn dài nhỏ dọc theo đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ cọ sát vài cái, dò xét đi vào.

Hô hấp của Đắc Kỷ có chút căng lên, mà V384 đã bị một màn đáng sợ này hù dọa ngây người, nó cảm thấy toàn bộ hệ thống thuần khiết của mình đã không còn hoàn chỉnh, đi theo Đắc Kỷ những ngày này, nó vốn cho rằng giới hạn của mình đã đổi mới đến không thể đổi mới hơn, nhưng lúc nào Đắc Kỷ cũng có biện pháp khiến nó ý thức được bản thân mình quá đơn thuần.

Trước kia V384 rất không hiểu vì sao sau khi một hệ thống ba tốt nhập chức, liền nhiễm lên một đống thói quen xấu như hút thuốc uống rượu uốn tóc,[email protected]_ydocn hiện tại nó đã hiểu, nó cũng rất muốn đi đốt một điếu thuốc để tế lễ cho thanh xuân đã chết đi của mình.

Một màn đáng sợ kia còn đang không ngừng mở rộng hạn cuối của nó, V384 ngây ngốc nhìn ngân lân cự mãng quấn lấy thân thể ấm áp của thiếu nữ không chỗ nào không cọ sát, không chỗ nào không dây dưa, sau đó... Liền đi vào.

Trước đây, mỗi lần Đắc Kỷ tỉnh lại trong ngọc phòng, Bạch Khuynh đều không còn ở đó, nhưng lần này, bất luận nàng tỉnh lại bao nhiêu lần, trước mắt đều là cặp mắt rắn lạnh như băng kia, nàng chậm rãi thở ra một hơi, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của ngân lân cự mãng, được nhiệt độ cơ thể thiếu nữ bao trùm, ngân lân cự mãng chỉ dừng lại một chút, lập tức càng trở nên điên cuồng.

Trọn vẹn bốn ngày năm đêm, nếu không phải Triệu Tuyết Tầm là một cái Huyền giai võ giả, thì đã sớm không còn là hình người, nhưng chính vì như vậy, khi Đắc Kỷ tỉnh lại, cũng phát giác được toàn thân mình đầy thương tích.

Bạch Khuynh không ở đây, vài người thị nữ khuôn mặt bình tĩnh đổi thuốc trị thương cho nàng, đợi đến khi mọi chuyện được sửa sang lại thỏa đáng, thị nữ đứng đầu thay nàng đắp lại chăn, lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư an tâm dưỡng thương, buổi tối thành chủ sẽ đến."

Cổ họng của Đắc Kỷ cũng bị thương, nghe vậy vừa muốn mở miệng, chính là một trận ho khan đến tê tâm liệt phế, thị nữ thản nhiên nói: "Tu vi của đại tiểu thư quá thấp, cho dù dùng dược liệu tốt nhất cũng không phát huy được toàn bộ công hiệu, y quan nói ít nhất phải dưỡng hơn nửa tháng."

(truyện chỉ được đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, các trang web khác đều là copy không phép, bạn đọc vui lòng vào website diendanlequydon.com để đọc truyện ủng hộ editor nhé)

Đắc Kỷ không nói thêm gì nữa, hơi nheo mắt, thị nữ thấy thế, trong lòng có chút ít thất bại, thân phận của các nàng như vậy, tất nhiên không dám mơ ước thành chủ, nhưng mà thân phận của Triệu Tuyết Tầm còn thấp hơn, nhưng chỉ  dựa vào vài phần vận khí, hết lần này tới lần khác làm cho nàng có được ân sủng của thành chủ, người có tính khí tốt hơn nữa cũng muốn ghen tị với nàng ta.

Bạch Kỳ đã trông giữ bên ngoài gần ba ngày, lúc thị nữ đi ra, hắn liền vội vàng tiến lên vài bước, vội la lên: "Như Tố, đại tiểu thư nàng..."

Như Tố không nhịn được chua xót nói: "Còn gọi đại tiểu thư? Mấy ngày nữa phải gọi là thành chủ phu nhân."

Bạch Kỳ không thèm để ý đến điều này, chỉ là vội la lên: "Ngươi mau nói cho ta biết, thương thế của đại tiểu thư như thế nào rồi? Nàng tỉnh chưa?"

"Đã tốt rồi, chỉ sợ sau khi biết phủ Thành Chủ chuẩn bị hỉ sự, còn tốt hơn nữa" Như Tố lạnh giọng nói ra: "Từ trước tới giờ khi thức tỉnh huyết mạch, con người đều ý thức hỗn loạn, làm sao còn... Ai biết nàng dùng biện pháp gì, tự mình gieo quả đắng, thì tự mình chịu đi."

Bạch Kỳ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được những lời thị nữ vừa nói, lập tức cả giận nói: "Câm miệng, đại tiểu thư không phải là người như thế!"

Khuôn mặt của Như Tố lạnh như bang: "Chỉ một mình ta câm miệng thì có ích gì, từ trên xuống dưới của phủ Thành Chủ có ai không nói những lời này? Ngươi muốn bịt kín miệng của tất cả mọi người trong phủ hay sao?"

Nàng ta vừa dứt lời, liền nghe một giọng nói của thiếu niên như xa như gần: "Nói xấu chủ tử thật là quang minh chính đại a, biết tu vi của nàng chỉ là Huyền giai bốn tầng, cho nên không sợ hãi sao?"

Trong nháy mắt khi nói xong chữ cuối cùng, cả người Như Tố đều bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, thật lâu cũng không đứng lên.

"Phế bỏ một tầng tu vi của ngươi, lần này chỉ trừng phạt nhỏ như vậy, nếu lần sau lại khiến ta nghe thấy ngươi nói ra một chữ thô tục, ngươi hãy tự xử lý đi, đừng làm bẩn tay thiếu gia ta."

Thân ảnh Bạch Vũ An từ hành lang sau chậm rãi đi ra, tóc trắng chói mắt dưới ánh mặt trời càng lộ ra một loại xinh đẹp gần như lạnh như băng,D!e^[email protected]/D0n. Như Tố che ngực, không dám nhiều lời nữa.

"Đa tạ Vũ An công tử." Bạch Kỳ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói.

Bạch Vũ An cười lạnh nói: "Là một hộ vệ mà đến chủ tử cũng không che chở được, thật mất mặt xấu hổ!"

Lời hắn nói khó nghe, nhưng cũng không phải là không có đạo lý, Bạch Kỳ trước giờ vẫn luôn không lạnh không nóng, nhưng nếu đổi lại là người khác, đường đường là Vũ Đế lại tranh luận với một Huyền giai, còn không thể động thủ sao?

Bạch Kỳ cúi đầu, lại ghi tạc những lời này ở trong lòng.

Lần này Bạch Vũ An tới là chuyên môn đến thăm Đắc Kỷ, lúc trước hắn cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, ngày xưa trong gia tộc có người thức tỉnh huyết mạch, giãy giụa tấn cấp cũng không kịp, không nghĩ tới huyết mạch của đường ca tinh thuần, trực tiếp phản tổ hóa thân thành rắn, xà tính bản dâm, tại lúc khẩn yếu đó đưa nữ nhân cho hắn, quả thực chính là đổ dầu vào lửa.

Mặc dù chuyện này không phải là do hắn quyết định, nhưng đích thân hắn đưa người vào, Bạch Vũ An tự cảm thấy mình cũng có vài phần trách nhiệm, cộng thêm một chút tâm tư nói lòng nói rõ, trăn trở vài đêm, vẫn là cắn răng sang đây thăm Đắc Kỷ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.