"Anh là thần súng?"
"Hổ thẹn, hổ thẹn, bởi vì thiên phú không tốt cho nên công phu quyền cước thật sự quá kém,nên để bảo vệ tính mạng, chỉ có thể cầm súng tự vệ, lại gặp may, bắn chết mấy người, cho nên mới được mọi người đặt cho biệt danh này, tôi đâu dám, chư vị nếu như ai cảm thấy có hứng thì có thể lấy cái danh này." Diệp Tồn Chí thái độ cực kỳ thành khẩn, khiêm tốn nói.
Điều này làm cho rất nhiều người muốn thổ huyết vì xúc động, Diệp Tồn Chí rất ít người biết nhưng mà thần súng thì ai cũng biết. Những người không biết vẫn luôn nghĩ thần súng là người nghiêm túc, không biết nói đùa, nhưng mà vị thần súng này lại hoàn toàn khác biệt, từ đầu đến cuối không nói câu nào càng không có chút cảm giác coi sinh mạng như cỏ rác.
Đương nhiên, ngẫm lại cũng đúng. Ai ở đây cũng ngụy trang, ai biết được bảo vệ, đầu bếp lại là những đặc công siêu cấp.
Diệp Thành Trù biết tính tình của con mình, mặc dù Diệp Tồn Chí đã năm mươi mấy tuổi nhưng mà vẫn như đứa trẻ con, đương nhiên, hắn cũng biết đây là cách ngụy trang nhưng mà nói tóm lại, biểu hiện của hắn mấy năm gần đây, cũng khá hơn nhiều, gây ít họa. Theo kế hoạch hắn chọn đầu bếp và bảo vệ làm lãnh đạo nhóm.
Sau khi giao xong nhiệm vụ, Diệp Thành Trù mới ho nhẹ hai tiếng, tràng diện lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía đó.
Diệp Thành Trù nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-xuat-ngu/3141234/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.