Sau một thời gian ngắn im lặng, cả bãi đỗ xe bắt đầu ồn ào lên, chưa bao giờ mọi người nhìn thấy cảnh máu tươi đầm đài trước mặt như vậy, loại cảnh tượng này cũng chỉ nhìn thấy trong phim, thật không nghĩ sẽ nhìn thấy ở ngoài đời thực. Vì vậy phần lớn mọi người đều không chịu được, rất nhiều phụ nữ vì quá sợ mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch, ngồi thụp xuống ôm đầu không ngừng hét lên một cách hoảng loạn. Cho dù đàn ông có can đảm hơn nhưng bọn họ cũng mất đi thần sắc bình thường, chỉ có thể làm một việc là tìm một chỗ nào an toàn mà trú ngụ, ai biết được sẽ còn có người tiếp tục nổ súng, hoặc là dao găm phi ra, không chừa những người vô tội.
Diệp Phong thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, những lo lắng ban đầu của hắn đã giảm đi ít nhiều. Diệp Phong cũng không cần bỏ nhiều sức mạnh mà một đao đã đánh chết tươi đối thủ, có thể thấy được người này cũng không phải là cao thủ gì, càng không thể là thành viên của Nhẫn Sát Tổ. Điều đó có nghĩa là với trình độ kẻ địch như này thì chỉ có một kết cục là phải chết, cho dù có bất kỳ sự phản kháng nào cũng không có tác dụng.
Hai người phụ nữ cùng có biểu hiện tỉnh táo ít thấy ở người thường. Cho dù quay đầu thấy cách đó không xa có một tử thi đang nằm với một vũng máu loang lổ, họ cũng không hét lên như những người phụ nữ khác. Nguyên nhân là vì tính chất công việc của Gulina đã sớm quen với chuyện sinh tử, còn về Hà Tích Phượng thì bởi vì từ lúc nhỏ cô đã chứng kiến cảnh tượng người đàn ông đó giết mười mấy người máu tươi loang lổ khắp nơi, có thể nói từ nhỏ cô đã rèn luyện được một ý chí thép, rất khó để bị sợ hãi như những cô gái bình thường.
Trực giác nói cho Diệp Phong biết, tất cả đã đi đời nhà ma, ít nhất bây giờ hắn cũng không có cảm giác gì của sự nguy hiểm nữa. Sau khi ra tay phi đao, đã sớm vận nội công nhảy người lên, thậm chí trên người hắn hoàn toàn sạch sẽ không hề bám chút bụi nào. Cảnh giác nhìn khắp bốn phía, quan sát kỹ tình huống xung quanh cho đến khi xác nhận mọi ngõ ngách đều không có khả năng có sát thủ trốn, Diệp Phong mới ngồi xổm xuống an ủi hai người phụ nữ: "Tiểu thư Gulina, tổng giám đốc Hà, không sao cả rồi".
Vừa rồi trong thời điểm nguy cấp, Diệp Phong không khống chế được lực đạo, bị nhào vào hai người phụ nữ khiến họ bị thương nhẹ, chỉ là rách da có chút tơ máu nhẹ mà thôi, cũng không có gì đáng lo ngại cả. Nhưng đối với hai cô mà nói, vẫn có chút không chịu nổi. nhìn người khác đổ máu là một chuyện mà chính mình đổ máu lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Có chút lưỡng lự, hai cô cũng giữ chặt hai bàn tay của Diệp Phong, dùng sự trợ giúp của người đàn ông này mà đứng dậy. Hai cô cố gắng giữ thái độ bình thường, nhưng đối với màn nguy hiểm vừa rồi đúng là trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Nhìn qua vết đạn xuyên vào xe, Gulina hít một hơi thật sâu, nếu như không phải Diệp Phong đã nói trước thì e rằng một phát súng thôi đã bắn trúng tim cô rồi. Gulina đã từng có một thời gian ngắn được huấn luyện đặc chủng, cô phán đoán rằng lộ tuyến của viên đạn sẽ không phạm sai lầm.
Gulina đứng lên, người đàn ông bên cạnh này đã lần thứ hai cứu cô, nhớ tới chuyện đêm đó Diệp Phong đã đuổi nữ sát thủ tấn công cô, đối với hắn có vẻ tình huống vừa rồi với phản ứng lúc hỗn loạn cũng không phải ngoài ý muốn cho lắm. Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô không hề thấy người đàn ông cầm súng kia có đến gần Diệp Phong, từ đầu đến cuối Diệp Phong đều nằm trong tầm mắt của cô, cô không hề rời mắt khỏi hắn, việc xoay người ném ra dao găm, khả năng đó tuyệt đối không thể có.
Hà Tích Phượng lúc này tâm trạng cũng đã bình tĩnh trở lại. Mấy ngày trước đây bất luận là có tin đe dọa uy hiếp có thuốc nổ cũng đều không có xảy ra chuyện chết chóc như bây giờ, cô nhìn xác chết nằm phía xa xa, coi như cô cố gắng giữ tỉnh táo nhưung trong dạ dày vẫn không ngừng cào cấu, có một cảm giác chán ghét dậy lên khiến cô muốn nôn mửa. Nhưng sau khi nhìn ánh mắt an ủi của Diệp Phong, thần sắc cô lại dần khôi phục trở lại bình thường.
Lực lượng bảo vệ sân bay phản ứng rất nhanh chóng, không mất nhiều sức lực, cảnh sát cùng với nhân viên an ninh đã phong tỏa hiện trường, đặc công cũng sau năm phút là tới nơi. Sau một hồi tìm kiếm, bọn họ bắt đầu ghi chép cho rằng kẻ bắt cóc không có đồng lõa ở đây. Thăm dò tình huống lúc đó, tất nhiên là theo phương hướng bay của viên đạn có thể dễ dàng đoán được mục tiêu của người cầm súng, chỉ là không hiểu thế nào mà khi hắn nổ súng liền bị một đao đâm chết luôn. Đến nay không còn một chút manh mối nào nữa.
Đặc biệt, đoàn người của Gulina đều là những người tóc vàng, mắt xanh nên dễ dàng gây sự chú ý, Cảnh sát tất nhiên cũng đã tập trung vào nhóm người này, hơn nữa cũng bởi vì hai ngày trước có xảy ra sự việc người ngoại quốc đánh lén cảnh sát cho nên cấp trên đã ra rất nhiều quyết định, tất cả mọi người vừa chứng kiến sự việcnày, kể cả Gulina đều là nghi phạm giết người.
Hà Tích Phượng làm việc từ trước đến nay đều rất kín tiếng, tuy rằng có quan hệ với nhiều quan to, nhưng cũng không thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, báo chí, nên với những đứa trẻ mồ côi thân phận thấp bé hay cảnh sát đến cả người phụ trách phi trường này cũng không hề biết người phụ nữ trong trang phục công sở màu xám kia là tổng giám đốc câu lạc bộ nổi tiếng của thành phố T này là Hương Tạ Hiên.
Nhưng thật ra sau khi đội đặc công chạy tới hiện trường và nhìn thấy Diệp Phong đã vội vã lên tiếng: "Người anh em, anh làm gì ở đây vậy? Sao không chiếu cố đến bệnh viện thăm đại đội trưởng của chúng tôi vậy? Cô ấy vừa thoát khỏi tình trạng hiểm nguy, lúc này nếu như có một người đàn ông bên cạnh làm bạn thì nhất định tình hình sẽ khá hơn rất nhiều đấy. Đợi sau này cô ấy hồi phục, cũng sẽ không…".
"Trời…" Diệp Phong mờ mịt mà liếc nhìn ánh mắt khó hiểu của hai người phụ nữ bên cạnh, rồi chợt làm ra vẻ vô tội quay đầu nói: "Vị cảnh sát này, chúng ta biết nhau sao?"
Diệp Phong đến thành phố T này làm việc, xem qua danh sách một lần cũng không hề phát hiện ra có người phụ nữ nào có chồng là cảnh sát cả, nhìn bộ dạng tên đó hình như cũng có quen mình, vẻ mặt hắn lại lộ vẻ mập mờ, thêm câu người anh em lại càng thêm phần thân thiết hơn. Suy nghĩ một lát, Diệp Phong nhớ đến câu "đại đội trưởng" mà đoán già đoán non, dường như theo như lời người cảnh sát này nói thì người đó có vẻ chính là Đoạn Băng, còn cẩn thận đánh giá thật kỹ thì không thể đoán ra gì thêm nữa.
Người đàn ông.
Tên cảnh sát kia cười ha ha, giải thích: "Thật ra anh cũng không thể nhận ra tôi là đúng rồi, chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần. Lần trước tại Loạn Thế Giai Nhân, anh đã đi cùng đại đội trưởng của chúng tôi chính là Đoạn Băng, anh nhớ chưa?".
Hương Tạ Hiên cũng thầm hiểu rằng giữa Đoạn Băng và Diệp Phong đã từng biết nhau từ trước, nhưng mà nghe đến từ "đi cùng" mà tên cảnh sát lại có vẻ hơi thấp giọng xuống, khiến cho Hà Tích Phượng không thể kìm hãm được trong lòng nổi lên một chút ghen tuông. Cho dù cô hiểu rằng trong lúc đó giữa Diệp Phong và Đoạn Băng cũng không có cái gì cả, nhưng khi cô nhớ lại cảnh ánh mắt Đoạn Băng rưng rưng mà trong lòng không khỏi xao động, trực giác của một người phụ nữ giống như là một kẻ khủng bố, chính mình cả ngày nói là tên háo sắc, nhưng sự thực thì trong lòng lại thầm mang một nỗi nhớ thương, điều đó cũng có nghĩa là trong lòng người phụ nữ kia hình ảnh Diệp Phong đã được khắc sâu, hạnh phúc-oan gia dường như những từ ngữ này rất ứng nghiệm với hai người bọn họ.
Không hiểu tại sao mà trên mặt Gulina lại đỏ hồng lên, trinh độ Hán ngữ của cô rất cao, những từ ngữ thông thường căn bản là không khiến nàng khó hiểu, ý nghĩa mờ mịt của từ "đi cùng" trong lòng cô đều đã rõ, cô nghĩ là, câu nói đó ý tứ là Diệp Phong cùng với một người con gái tên là Đoạn Băng cùng nhau vào Loạn Thế Giai Nhân để làm một số chuyện riêng tư. Ở nước G thì "chuyện riêng tư" được nhìn nhận một cách thoải mái hơn ở Trung Quốc, nhưng mà đối với Gulina là một người phụ nữ tương đối truyền thống thì nhắc tới loại chuyện này cũng không khỏi thẹn thùng, mà cắn môi, hơi cúi đầu xuống im lặng không nói gì.
Nhìn hai biểu hiện khác nhau của hai người phụ nữ, Diệp Phong cười khổ một hồi, bất luận là Hà Tích Phượng hay là Gulina với hắn đều không hề liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ, nên dù sao Diệp Phong cũng không sợ bị hiểu lầm lắm. Nếu như quả thật hắn cùng với mỹ nhân họ Đoạn kia đã từng làm chuyện 3x thì cũng bất đắc dĩ cũng không sợ bị người khác vạch trần. Đây lại là một chuyện chưa từng xẩy ra, chỉ cần một câu nói ngắn gọn hơi có vẻ mập mờ vậy thôi mà đã khiến cho người khác thậm chí đã tưởng tượng đến những chuyện rất ghê gớm rồi, nghĩ đến đó mà hắn không khỏi líu lưỡi tán thưởng công lực biểu đạt trong lời nói của vị cảnh sát kia.
Trong phút chốc, vốn Diệp Phong đang là hình tượng một người anh hùng chính khí chói lọi đã biến thành một tên bỉ ổi hèn mọn. Diệp Phong gượng cười hai tiếng rồi nói: "À! Thì ra là anh à! Tôi nhớ ra rồi, không ngờ anh lại nhớ một tiểu nhân vật như tôi. Thật là vinh hạnh cho tôi quá. Đúng rồi, mà xưng hô thế nào với anh được nhỉ?"
Thật ra đến bây giờ Diệp Phong cũng vẫn chưa nhận ra bộ dạng tên cảnh sát bỉ ổi hèn mọn này là ai. Ngày đó dưới ánh sáng mờ ảo của Loạn Thế Giai Nhân, hắn chỉ nhớ rõ là có một đám cảnh sát với vũ khí trang bị đầy đủ, cuối cùng có một người cảnh sát không cao lắm tán dương mình hai câu, hình như chính là người đàn ông trước mặt lúc này rồi.
"Gọi tôi là Tất Kiếm, chính vì Đoạn đại đội trưởng bị thương nên bây giờ tôi tạm thời thay chức đội trưởng quản lý đội đặc công". Lại nói tiếp, còn muốn cảm tạ người thanh niên không biết danh tính phía đối diện, mẫu bạo long chưa bao giờ biết đến hai nghỉ phép, nhưng sau khi người đàn ông này xuất hiện thì Đoạn đại đội trưởng đã khác, chỉ cần dùng cái mông mà nghĩ thôi thì cũng biết là cô hẹn hò cùng tình nhân đi nghỉ phép, và kết quả cuối cùng chính là mất gần nửa tháng nằm trách phạt khổ sở. Tên cảnh sát đang định đứng dậy cảm ơn, tên tiểu tử này đúng là ân nhân của cả đội đặc công, tự đáy lòng mỉm cười mà nói: "Anh chính là bạn trai của đội trưởng Đoạn, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, vốn chúng tôi không cần tiếp nhận điều tra vụ này, nhưng mà đây là lệ cũ, cho nên, kính xin anh hãy cùng phối hợp với các đồng chí đồng sự c ủa đội cảnh sát hình sự. Hôm nào có thời gian tôi mời anh đi uống rượu xem như chịu tội, ngàn vạn xin anh đừng có nhắc chuyện này với Đoạn đại đội trưởng, hiện giờ cơ thể cô ấy còn chưa bình phục, không thể tức giận…".
Xem ra bộ dạng và khẩu khí của tên cảnh sát này không giống như trong thân phận của một người cảnh sát nhân dân. Khiến cho Gulina bắt đầu âm thầm tán thưởng thái độ làm việc của công an Trung Quốc, đương nhiên khi nghe được một đoạn thoại vừa rồi cũng biết chẳng qua đây là người quen nên mới được chiếu cố. Nếu như là người bình thường không biết trong hoàn cảnh này sẽ thế nào.
Diệp Phong hiểu rằng mình đã bị hiểu lầm nghiêm trọng rồi, cả đội đặc công đã sớm nhận định hắn chính là bạn trai của mỹ nhân Đoạn Băng, nhưng giờ đang ở hiện trường nên hắn không tiện giải thích. Sau khi tìm được ánh mắt đồng tình của Hà Tích Phượng, Diệp Phong liền cười to lên, tiến lại gần Tất Kiếm, ít ra thì trong tình cảnh hiện nay, có được một người quen trong đội cảnh sát thì mới mong có thể nhanh chóng thoát thân được, cho nên, Diệp Phong cũng không để ý đến vẻ mặt mập mờ của Tất Kiếm khi muốn tìm hiểu những chuyện riêng tư của đội trưởng Đoạn và bạn trai, chỉ là hắn ngày càng nói vấn đề một cách thái quá khiến cho Diệp Phong không khỏi dâng lên sự bức xúc trong lòng.
Tên cảnh sát liền nói ra một câu khá đặc biệt: "Lão đệ, tôi có cảm giác cậu có thể thu phục mĩ nữ đó đấy, thật sự là cố chấp quá!" Những lời đó của tên cảnh sát khiến cho đầu óc Diệp Phong như quay cuồng, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Kỳ thực, là người bình thường rất khó có thể thu phục được người phụ nữ bạo lực, cáu kỉnh như Đoạn Băng. Ít nhất thì bây giờ nhớ lại Diệp Phong vẫn còn có chút hơi sợ hãi. Rồi hắn lại nhớ đến vụ hiểu lầm lần trước ở bệnh viện, thật lòng có chút nguyền rủa người phụ nữ đó vĩnh viễn không bình phục lại, một khi cô ta có thể trở lại bình thường, thì chắc chắn sẽ triển khai kế hoạch trả thù hắn. Không phải Diệp Phong sợ mà cũng là chém giết nhưng không thể chém giết phụ nữ này, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Cũng không thể phi đao như vừa rồi được, như vậy sẽ mất đi một vị cảnh sát nhân dân ưu tú.
Lúc nói chuyện, Diệp Phong cũng cho thấy thân phận của mình và nói rõ về hai người phụ nữ sau lưng hắn, một là tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên, còn một là Gulina khách quý đến từ nước G. Tất Kiếm lúc đó mới hiểu được rõ bạn trai của Đoạn đại đội trưởng vậy mà lại là một nhân viên văn phòng, sự kết hợp này thật sự là có chút khiến cho người khác khó có thể tin được, ít nhất thì tất cả những người trong đội đặc công đều ý thức được rằng, mẫu bạo long cho dù không tìm được người nào giống như mình thì cũng phải tìm thấy loại đàn ông mạnh mẽ như lão hổ hay sư tử chứ.
Lúc đầu mới gặp gỡ Diệp Phong tên cảnh sát cũng cho rằng hẳn Diệp Phong phải là một cao nhân, vậy mà không ngờ lại chỉ là một quản lý cấp cao của một công ty tư nhân, điều này trong suy nghĩ của hắn tức là loại người đọc sách. Thật khó có thể tưởng tượng một người đàn ông yếu đuối như vậy mà lại bắt được tâm hồn thiếu nữ mạnh mẽ của mẫu bạo long.
Thực tế thì công ty của Hà Tích Phượng cũng được coi là một trong những công ty đứng đầu thành phố T này.
Đã xác định được thân phận của Diệp Phong và những người đi cùng, cho nên sau khi cảnh sát tra hỏi một hồi không có kết quả gì, liền thả tất cả mọi người đi.
Tất nhiên con dao găm cắm trên thi thể kẻ lạ mặt kia không thể thu hồi lại được, Diệp Phong cùng Hà Tích Phượng và bọn người Gulina ra bãi đỗ xe, rồi đi vào sau đại sảnh. Bên này cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra, bởi vì bọn họ không hề phát hiện ra vụ án có tính chất phục kích khủng bố, cho nên nhận định đây chỉ là một vụ án hình sự thông thường, không tiến hành phong tỏa những chỗ khác ở sân bay, mà chuyến bay vẫn được bay theo đúng kế hoạch.
Gulina dợi đã lâu cũng không thấy John đến, trải qua một màn mạo hiểm vừa rồi, và sống sót sau tai nạn đó khiến cho cô vốn là người bình tĩnh cũng đã bắt đầu dậy nên sự nóng ruột trong lòng, trên khuôn mặt điềm tĩnh dần lộ ra vẻ lo lắng. Từ trước tới nay, bọn họ đều cho rằng John chính là người mạnh nhất, nhưng vừa nãy khi trông thấy hắn bị tấn công đến độ bị bức lui thì trong lòng Gulina bỗng cảm nhận được một dự cảm không tốt. Trong mơ hồ, cô cũng cảm giác được không có súng trong tay John căn bản là không thể đối phó với tất cả đối thủ được.
……….
Tiêu diệt vòng vây của Thiếu chủ Tử Xuyên thật dễ dàng hơn trong tưởng tượng rất nhiều, Diệp Tồn Chí nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, mười mấy giờ trước bọng họ vẫn còn là một bọn rồng hổ mà xuất hiện trước mặt hắn, bây giờ thì cuối cùng cũng không còn có cơ hội thở nữa. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Lão bản, xin lỗi". Hàn Long hạ cánh tay cầm súng xuống rồi trầm giọng nói, đầu cúi gằm, dường như trên mặt hắn xuất hiện bộ dạng xấu hổ. Lần hành động này hắn là người phụ trách chính. Căn cứ vào thông tin tình báo của người được gọi là "nhị ca" cung cấp, cố gắng truy tới tận bến tàu. Hơn nữa, hắn cũng đã phát hiện được mục tiêu nhưng chỉ vì phải giao đấu đối kháng luôn ở đó chứ không được dùng súng, nếu không thì sẽ có hàng chục người chết trong tay hắn. Thế nên ba người hai nam một nữ mới có thể thong dong leo lên xe máy, mà thoát khỏi hiện trường được.
Diệp Tồn Chí chậm rãi hạ toàn thân ngồi xổm xuống, kiểm tra những vết thương của người chết, một lúc lâu sau nhẹ giọng thở dài.
Xem ra lần này Diệp Tồn Chí phái Hàn Long đi đối phó với Thiếu chủ Tử Xuyên là sai lầm. Lúc này hắn ý thức được rằng phải chính mình đi cùng với mười mấy người Trung Quốc này mời có thể đối phó được với hai thành viên của Nhẫn Sát Tổ này. Vũ khí nóng thì luôn chiếm ưu thế. Lần này, bọn chúng cũng có những bộ đội đặc chủng đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự được trang bị súng ống tiên tiến. Mà Từ Tiến đã cho Diệp Tồn Chí thông tin là bên cạnh Thiếu chủ Tử Xuyên nhiều nhất cũng chỉ có hai thành viên của Nhẫn Sát Tổ là cùng, cho nên mới dám phái bọn họ đi.
Nhưng kết quả là Diệp Tồn Chí không ngờ rằng thực lực của một người của Nhẫn Sát Tổ lại vượt quá sức tưởng tượng đánh bại bảy người. Hơn nữa, mấy người còn lại cũng đều bị thương. Theo như quan sát những vết thương thì Diệp Tồn Chí cũng đại khái đoán ra được thực lực đối phương mạnh như nào, với một sức lực mạnh như vậy có thể sánh được với quyền thần trứ danh của Lãnh Tổ. Vậy là tâm lý miệt thị Nhẫn Sát Tổ đã nhanh chóng biến mất.
"Cái này cũng không thể trách cậu được". Diệp Tồn Chí vỗ vai Hàn Long, thản nhiên nói: "Bọn họ sẽ không chết một cách vô ích đâu, tôi sẽ cho thân nhân của bọn họ một cái công đạo, cậu cứ dưỡng thương cho tốt đi".
Con người thì luôn luôn có tính ích kỷ, Diệp Tồn Chí cũng không phải là ngoại lệ. Hắn có thể giết chết sáu người của Nhẫn Sát Tổ nhưng cũng không cho phép đối phương giết chết một người của mình. Đối với chuyện đả thương một ngàn địch thủ tự tổn hại tám trăm hắn luôn cười nhạt, nhưng thật không ngờ hôm nay chính hắn lại phải đụng tới chuyện này.
Hàn Long muốn nói câu gì đó nhưng lại thôi, là một người quân nhân, từ khi bước chân vào quân đội hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý hi sinh tính mạng của mình bất cứ lúc nào. Hàn Long tự nhận là bản thân hắn coi chuyện sinh tử nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi nhìn thấy những anh em chiến hữu chết một cách oan uổng cũng không thể nhịn được một nỗi khổ tâm trỗi dậy trong lòng.
Đợi đến khi Hàn Long cùng mấy người bị thương rời đi, Diệp Tồn Chí mới than nhẹ một tiếng: "Ra đi!".
Từ Tiến nghe thấy Diệp Tồn Chí nói vậy liền ở bên sườn cửa bước vào phòng, cau mày nhìn xuống mặt đất, trong mắt hắn tràn ngập một vẻ tự trách ngoài ý muốn. Thông tin tình báo của hắn không hề sai nhưng hắn lại không hề xem xét kỹ càng hai người đi bên cạnh Thiếu chủ Tử Xuyên, thế cho nên Diệp Tồn Chí cũng có những đánh giá chủ quan mà không đích thân đuổi theo giết Thiếu chủ Tử Xuyên, lại lựa chọn đi theo một hướng khác, vì chính Hàn Long đã nói nơi đó sẽ xuất hiện ít nhất là năm tên Nhẫn Sát Tổ.
Bởi vì bây giờ Từ Tiến là phó trưởng phòng cục tình báo bộ quốc an, với thân phận đặc biệt như vậy nên Diệp Tồn Chí cũng không bảo hắn hiện thân trước mặt bọn họ, mà chỉ dùng danh nghĩa là "nhị ca" cùng phối hợp hành động với bọn người Hàn Long.
"Cậu có ý kiến gì không?" Ánh mắt Diệp Tồn Chí như lấp lánh, lóe lên vẻ lạnh lẽo đầy sát khí khiến cho người khác phải rét run. Hai mươi mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn ra tay, sau khi giết chết mấy thành viên của Nhẫn Sát Tổ, vốn đang có chút dương dương tự đắc, dù sao bậc tiền bối này có thể đối phó với sự tấn công của mười tên Nhẫn Sát Tổ, nhưng mà hắn lại chỉ mới giết được năm tên Nhẫn Sát Tổ, kết quả này quả là ngoài dự định của Diệp Tồn Chí.
Hắn cũng không có nghĩ đến có số kiếp luân hồi làm cho một lần nữa màn trình diễn giao đấu, xem ra với kết quả cuộc chiến vừa rồi thì không thể nghi ngờ gì nữa hắn chính là người thất bại.
"Là do tính báo của tôi đã sai". Từ Tiến mặt dù là tự kiểm điểm nhưng cũng không có ăn nói khép nép, như người bình thường thì sẽ phải đối đãi với lãnh đạo một cách khúm núm, "Mấy năm nay, nước R im hơi lặng tiếng khiến cho chúng ta buông lỏng cảnh giác, thế cho nên ngay cả việc Nhẫn Sát Tổ có những thành viên kinh khủng như vậy cũng không có phát hiện ra, nên mới xảy ra chuyện tổn thất như ngày hôm nay".
Diệp Tồn Chí gật đầu, Từ Tiến nói không sai. Trước khi nhận nhiệm vụ lần này, hắn cũng đã tỏ vẻ hơi thờ ơ không quan tâm lắm. Sau cuộc dẹp loạn hơn mười năm trước thì hai bên đều không có vụ xung đột gì xảy ra cả, xem ra đến hôm nay thì cuộc tranh đấu thứ hai cuối cùng cũng muốn bắt đầu rồi…
Khi John mang theo một bộ dạng bùn đất lấm lem bước vào đại sảnh của phi trường, kể cả đến Hà Tích Phượng cũng phải mở to hai mắt ra mà nhìn, vô cùng kinh ngạc trước bộ dạng lôi thôi của John, nhưng dù sao cũng âm thầm cảm thấy may mắn khi hắn không gặp chuyện gì không hay. Cũng không khó mà đoán được bộ dạng này của John chính là vết dấu của việc đã cùng sát thủ giao đấu. Sau một hồi lặng đi cũng đã không có ít nhiều nghi hoặc.
Trong thời buổi có rất nhiều loại tư tưởng lẫn lộn, có rất nhiều kiểu trào lưu, cho nên rất có thể với một chiếc áo thô kệch như kẻ hành khất chính là một đại lão bản giàu có, nhưng nếu lấy trang phục mà phán đoán thân phận thì cũng sẽ bị nhiều người vứt bỏ danh hiệu giàu sang, giống như vậy, thể diện của mỗi quốc gia thể hiệnowr phi trường với muốn hình muôn vẻ, thậm chí những người nước ngoài còn thích những thứ rất lạ đời nên khi nhìn thấy một thanh niên tóc vàng với bộ dạng thất thểu đó mọi người cũng không có bất cứ điều gì kinh ngạc, nên cũng không có người nào tới vặn hỏi.
Gulina mặc dù cố ra vẻ bình tĩnh, để cho người khác nhìn thấy dường như cô không hề quan tâm gì đến tính mạng của thuộc hạ. Nhưng thực ra nhìn thấy John bình an vô sự trở về thì Gulina cũng khó nén được sự hưng phấn, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, rồi bước nhanh tới mặt đối phương ân cần nói: "Anh, anh không sao chứ?".
John nhẹ nhàng cười, nếu như đó là lời nói của người yêu thì cho dù có rất nhiều người ở đây hắn cũng sẽ ôm chầm lấy cô thậm chí là hôn vui mừng. Đáng tiếc, trong lúc này bọn họ cũng không phải là người yêu, cho nên những ảo tưởng vụt lóe lên trong đầu cũng vội vụt tắt ngay. Cũng không dừng lại ở đó bao lâu, chỉ cần ánh mắt ân cần của người đó là John cũng đã thấy đủ lắm rồi.
Đám người của Hà Tích Phượng thức thời mà đứng dạt sang hai bên, không dám lại gần John. Bất luận quan hệ của hai người một nam một nữ này thế nào thì cũng không thể nghi ngờ được rằng quan hệ đó hơn hẳn những người khác. Trong lúc như này nói chuyện hư tình giả ý không có bất cứ tác dụng gì.
Diệp Phong ôm bả vai John, xoay mặt quay hẳn người John về phía sau. Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng đúng là trời sinh cho hắn mẫn cảm với máu, thứ chất lỏng màu đỏ ngấm dần vào bộ vest đen mắt thường không thể thấy được, nhưng mùi máu tanh lại không thể thoát được cái mũi của Diệp Phong, rất rõ ràng, John đã vừa trải qua một hồi giao chiến quyết liệt, có thể thấy hắn vừa mới đánh nhau với người của Nhẫn Sát Tổ, thật không hổ danh là đệ nhất quân nhân của nước G.
Gulina đã vừa nhìn ra người đàn ông trước mặt đang bị thương, đôi mắt thanh tú nhẹ nhàng nhìn quanh, rồi thấp giọng hỏi: "Anh có muốn đến bệnh viện khám không? Hình như anh đã bị thương không nhẹ, chúng ta có thể đuổi theo về nước sau cũng được".
"Không cần!" John nói như chém định chặt sắt mà hồi đáp. Khi trên đường đến phi trường, John đã suy xét lại kỹ càng những chuyện xảy ra suốt ba ngày qua ở Trung Quốc. Đúng là từ khi mới bước xuống máy bay chính hắn và Gulina đã bị nhìn chăm chú. Vào ban đêm thì có người đánh lén Gulina, hôm nay lại có kẻ mai phục trên đường cao tốc. Nếu như không có người Trung Quốc không biết danh tính kia hỗ trợ thì không chừng bây giờ chính hắn cũng đã bị mấy tên sát thủ áo đen kia bao vây mà khử rồi. Mà Gulina cũng không thể trốn thoát được.
Nếu càng ở lâu tại Trung Quốc thì càng tạo cơ hội cho kẻ thù dễ ra tay, cho nên chỉ còn cách là phải sớm trở về nước, ít nhất thì ở đó John cũng không phải đơn độc tác chiến, còn Gulina cũng sẽ nhận được nhiều sự bảo vệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]