"Điều này…" Nhìn ánh mắt tựa hồ có chút hoài nghi của Hà Tích Phượng, Diệp Phong cảm nhận rõ ràng cô đang có điều hiểu lầm, giữa hắn và Đoạn đại cảnh quan không hề có chút quan hệ riêng tư gì đáng nói, thậm chí ngay cả bạn bè bình thường cũng không được, có lẽ dùng hai từ kẻ thù có vẻ thích hợp hơn. Lúc trước Hà Tích Phượng cũng có hỏi hắn về Đoạn Băng, nhưng hắn cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ, nhưng mà bây giờ không biết giải thích như nào cho rõ được.
Có lẽ hắn phải kể lại cho Hà Tích Phượng tất cả mọi chuyện tại Loạn Thế Giai Nhân một lần mới xong, đương nhiên là tình tiết trêu đùa nữ cảnh sát kia cũng có vẻ hơi thừa, nhưng chung quy cũng chỉ vì hắn chấp hành nhiệm vụ với Lục Tử Hồng nên mới bị Đoạn Băng hiểu lầm, từ đó mới xảy ra một chút trò tiêu khiển như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không biết giải thích như nào cho rõ ràng nữa.
Nghe được lời giải thích này Hà Tích Phượng như chợt tỉnh ngộ, nâng cằm, khẽ cười nói: "Chẳng trách thời gian cô ấy nghỉ ngơi ở nhà tôi mà cả ngày chỉ nào là tên sắc lang, tên lưu manh, hóa ra nguyên nhân của mọi vấn đề là từ cậu. Thật không nghĩ cô ấy là một đại đội trưởng đội đặc công truy quét mại dâm mà lại gặp loại chuyện này".
Diệp Phong cũng bất đắc dĩ mà cười nói: "Nếu như lúc ấy tổng giám đốc Lục mà tỉnh táo để nói thì chuyện cũng không đến nỗi phiền toái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-xuat-ngu/3140894/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.