Chương trước
Chương sau
Gulina cũng chẳng muốn thử nghiệm xem làm một thành viên bạch kim ở Hương Tạ Hiên ra sao nữa, có lẽ cũng vì cô đã khảo sát rất kỹ nơi đây, chỉ mỗi phục vụ viên trong khách sạn ở đây thôi cũng làm cho đôi mắt của cô ta sáng lên rồi, như vậy cũng đủ biết sự phục vụ đặc biệt dành cho thành viên quan trọng còn không biết tốt đến mức độ nào nữa. Hôm qua, cô chỉ nghĩ rằng Diệp Phong là một anh chàng thích trà ưa rượu, vậy mà hôm nay khi hắn ta làm việc thì lại tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, trông hắn còn quyết đoán, phong cách năng động hơn cả mấy gã phó tổng giám đốc ở Hương Tạ Hiên rất nhiều.

"Giám đốc Diệp! Không biết ấn tượng của anh về nước G thế nào?" Gulina đột nhiên nhớ đến lời giới thiệu của Hà Tích Phượng nói rằng Diệp Phong nói tiếng nước G rất giỏi vì hắn đã ở đó mười năm, khi công việc đã hòm hòm thì cô liền hỏi đến những việc không liên quan.

"Cũng không tệ chút nào!" Diệp Phong mỉm cười đáp: "Nhưng tôi vẫn thích Trung Quốc hơn, nói cho cùng thì nơi này mới là nơi thuộc về tôi, dĩ nhiên nếu có cơ hội tôi sẽ lại đến nước G chơi, đó là một đất nước đẹp, có rất nhiều việc tôi ở đây không làm được, nhưng khi đến đó thì lại chẳng cần phải suy nghĩ nhiều."

Câu trả lời của hắn cũng không làm cho Gulina phải chú ý nhiều lắm, sau khi chậm rãi bước vào bên trong văn phòng ngoại giao, cô liền đưa mắt xem xét bố cục nơi này, rồi quay đầu lại hỏi: "Trung Quốc và nước G đúng là có nhiều điểm khác nhau, giống như cái phòng làm việc này vậy, ở nước G phòng làm việc của các ông chủ thường được ngăn cách bằng một tấm kính, làm cho các nhân viên ở ngoài có thể trông thấy ông chủ của họ làm việc chăm chỉ như thế nào, còn ông chủ cũng có thể thông qua đó mà giám sát được các nhân viên của mình xem ai làm việc lười nhác, ai không. Nhưng mà tôi vẫn thích có được một không gian làm việc riêng tư, tôi chẳng thích thú gì cái cảm giác bị mọi người chú ý và soi mói!"

Nói xong cô ta liền quay sang nói với Hà Tích Phượng: "Chị Hà! Tôi hy vọng rằng tốp giao lưu câu lạc bộ đầu tiên sẽ có tên của giám đốc Diệp trong danh sách đó, anh ta rất có năng lực, hơn nữa lại rất rành nước G, tôi nghĩ anh ta là người lựa chọn xứng đáng nhất, nếu như anh ta có thể đi được, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ là cầu nối vô cùng quan trọng cho Hương Tạ Hiên và Hidding."

"Cái này!" Hà Tích Phượng lúc này mừng rỡ ra mặt, tuy Gulina không nói ra, nhưng cô hiểu rằng việc hợp tác coi như đã xong, trao đổi học hỏi giám đốc bộ mộn là một điều lệ trong khoản hợp đồng, nhưng khi trông vào Diệp Phong thì cô thấy khó xử vô cùng: "Giám đốc Diệp đúng là rất thích hợp cho việc trao đổi học học giữa Hương Tạ Hiên và Hidding, nhưng mà trước mắt anh ta còn rất nhiều việc cần giải quyết, không thể đi nước G được, do vậy hãy để anh ta vào danh sách trao đổi lần hai như vậy sẽ tốt hơn, mong rằng đến lúc đó cô Gulina tận tình chỉ dạy cho, đem những kinh nghiệm thành công của Hidding truyền đạt cho vị giám đốc tuổi trẻ tài cao này của chúng tôi."

Kỳ thực, nguyên do chủ yếu vẫn là Hạng Quân, Hà Tích Phượng giờ này đã vô tình coi Diệp Phong như một nơi nương tựa vững chắc của Hương Tạ Hiên, trước khi chưa giải quyết xong việc của Hạng Quân thì Diệp Phong tuyệt đối không được rời khỏi đây.

"Đó là lẽ đương nhiên rồi!" Gulina khẽ đưa tay lên tựa vào mặt bàn không dính chút bụi nào trong phòng làm việc, sau đó đưa mắt lên quan sát những bức tự họa được treo trên tường rồi chậm rãi nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, chuyện hợp đồng để mai giải quyết cũng chưa muộn, trước mắt thì tôi vô cùng hài lòng với cung cách làm việc của Hương Tạ Hiên, ít nhất nó có tiềm lực hơn tôi tưởng rất nhiều, hy vọng chúng ta sẽ có được sự hợp tác vui vẻ!"

"Cô Gulina thích bức tranh này sao?" Hà Tích Phượng dõi theo ánh mắt của Gulina đang chăm chú nhìn vào bức tranh trên tường dò hỏi. Phòng làm việc của các giám đốc bộ môn đều được bố trí na ná nhau, bức tranh chữ này cũng được thống nhất mua về rồi treo lên đó, không có gì đáng giá cả, trong lúc nói chuyện với Gulina Hà Tích Phượng cũng biết cô ta cũng am hiểu về thư pháp của trung quốc, nên chắc cũng chẳng có lý do gì mà thích thú với bức tranh rẻ tiền treo trên tường kia.

"Tôi chỉ thích cái tên này, Thi Ảnh Cầm Phong, rất có hàm ý…." Gulina trông vào nét bút uốn lượn trong bức tranh nói, nhưng ánh mắt của cô lúc này chỉ còn duy nhất hai chữ Ảnh Phong, trong lòng bất giác hồi tưởng lại sự thảm bại duy nhất trong đời.

Những người đi khảo sát cùng Gulina nào có am hiểu gì về thư pháp Trung Quốc đâu, có nhiều người thậm chí còn không hiểu chữ trong bức tranh viết cái gì nữa, do vậy bọn họ đều quay sang hỏi nhau Thi Ảnh Cầm Phong rốt cuộc có nghĩa là gì.

Nhưng những người bên Hương Tạ Hiên cũng chẳng biết giải thích ra sao cả, trong mắt bọn họ những thứ tranh họa cổ này chẳng có chút gì đáng để thu hút bọn họ cả.

Lúc này chỉ có Jonh đứng bên cạnh Gulina mới hiểu tại sao dòng chữ kia lại làm cho trái tim của Gulina rung động đến như vậy, hắn ta không ngờ rằng có một người lại làm cho Gulina mong nhớ như vậy, trong lòng Jonh không khỏi sinh lòng đố kỵ, Ảnh Phong là trai hay gái hắn đều không biết, nhưng chắc chắn một điều rằng Ảnh Phong mạnh hơn hắn rất nhiều, cho dù hắn có biểu hiện thế nào đi chăng nữa, thì Gulina cũng chẳng thèm để ý đến hắn một giây một phút, còn Ảnh Phong thì luôn được Gulina nhớ đến, cho dù sự mong nhớ đó chất chứa một lòng hận thù sâu xa.

Nếu như nói rằng công việc ngày trước vẫn còn có chút liên quan đến Gulina, thì bây giờ hai người đã thuộc về hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau rồi, chính Ảnh Phong đã ép cho Gulina phải từ bỏ công việc trước kia, cũng chính là hắn đã làm cho mình phải lững lờ giữa hai dòng nước, một bên là sự nghiệp còn một bên là đàn bà, tuy hắn là đệ nhất quân nhân bên nước G, nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu suy tính chuẩn bị rời xa quân đội, suy cho cùng thì mấy năm trở lại đây, kẻ thù của Gulina khá là đông, không có một vệ sĩ mạnh mẽ để bảo vệ cho cô thì e rằng…

Lần này đến Trung Quốc hắn cũng xin nghỉ một đợt nghỉ phép dài hạn, cứ ở đây vui chơi rông dài, chơi cho thỏa thích chờ cho đến khi mấy ông đại tướng già trong quân đội cảm thấy chán ngán trong việc thúc giục hắn quay trở lại quân đội thì thôi.

"Nếu cô thích thì cứ mang nó về!" Jonh đứng bên cạnh nhắc nhở, nếu cái tên đó không thể biến mất khỏi trong trí não của Gulina, thì chi bằng vác luôn nó về cho Gulina ngày nào cũng được ngắm vậy, có lẽ đây cũng là vật kỷ niệm năm năm làm việc trong một môi trường đặc biết, Gulina hiện là phó tổng giám đốc của Hidding, có lẽ trong một tương lai không xa nữa cô sẽ là người cầm đầu Hidding cũng không biết chừng, nhưng cho dù cô có phát triển thế nào đi chăng nữa, thì việc đụng mặt với Ảnh Phong là rất ít khả năng, đây chắc chắn sẽ là niềm tiếc nuối lớn nhất đời của cô ấy.

"Thôi! Không cần đâu!" Gulina hít một hơi thật sâu, thần sắc lại trở nên hòa hoãn, sau đó quay sang Hà Tích Phượng cười nói: "Chữ viết của Trung Quốc đúng là kỳ diệu vô cùng, có những lúc các nét bút biến hóa khôn lường, tâm ý thì hoàn toàn không giống nhau, chỉ là tôi trông thấy bức tranh đó thì nhớ đến một người, nhưng cũng khó mà gặp được người đó."

"Ồ, thì ra là vậy…" Hà Tích Phượng chớp chớp đôi mắt, nhưng cũng không hỏi xem người đó là ai, trông nét mặt của Gulina thì có thể đoán ra được vị trí người đó trong trái tim của cô ta quan trọng nhường nào, tò mò về tâm sự của người khác không phải là sở thích của Hà Tích Phượng, cho dù cô có tò mò về thân phận của Diệp Phong đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ mở miệng ra hỏi hắn lấy một câu nào cả, có những việc mà khi nói toạc hẳn ra ngoài thì sẽ mất đi cái hay trong nó.

"Thôi được rồi! Chị Hà! Bữa tối của chúng ta chuẩn bị đến đâu rồi nhỉ?" Bộ phận ngoại giao là hành trình cuối cùng của ngày hôm nay, giờ đây cũng đã xem xét một lượt phòng làm việc của giám đốc ngoại giao rồi, công việc coi như đã hoàn tất, do vậy mà trong lòng Gulina không khỏi nhớ nhung những món ăn ngon của Trung Quốc.

Hà Tích Phượng thấy Gulina bỗng nhiên trở nên bình dị như vậy thì cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hà Tích Phượng từ trước đến giờ chưa gặp được người nào như Gulina cả, trong lúc làm việc và không làm việc là hai con người hoàn toàn khác hẳn nhau, cả ngày hôm nay cũng chưa nở một nụ cười nào cả, chỉ khi nào công việc xong xuôi đâu đấy mới khôi phục lại hình ảnh đáng yêu trong bữa tối hôm qua của cô ta.

Hà Tích Phượng do vậy mới thấy Gulina là người không tầm thường, không phải là hạng người cầm phong bì của người ta rồi thì răm rắp làm theo yêu cầu của người đó. Khi ăn cơm cùng cô ta thì rất vui vẻ, có lúc còn hay nói giỡn, nhưng đến khi bàn luận hợp đồng, khảo sát tình hình của Hương Tạ Hiên thì lại lạnh lùng băng giá, tuyệt nhiên không hề có thái độ nhún nhường chút nào, cách cư xử của cô ta cứ như là một người hoàn toàn xa lạ vậy!

"Cái này có lẽ cô nên hỏi giám đốc Diệp là hay hơn cả!" Hà Tích Phượng giờ đây thấy Gulina đã trở lại với con người vui vẻ khi trước thì cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Việc ăn uống thì đều do cậu ta quản lý hết cả, tôi không được chu đáo bằng cậu ta đâu, nhưng mà tôi tin rằng bữa ăn tối nay sẽ có nhiều món làm vừa ý cô Gulina!"

"Ồ! Chức tổng giám đốc của chị Hà làm quả nhiên nhàn nhã!" Gulina vừa bước ra khỏi phòng ngoại giao vừa nói: "Tôi nhớ rằng thời xưa Trung Quốc có một vị tể tướng rất nổi tiếng, ông ta rất thông minh và là người có nhiều mưu kế, thường hay lấy ít thắng đông, là một nhà quân sự, chính trị đại tài, nhưng do ông ta giỏi quá nên đã thâu tóm hết cả công việc cũng như quyền hành của thuộc hạ của mình, do vậy mới làm cho cả đất nước của ông ta bị diệt vong. Cung cách làm việc của cô Hà tôi thấy hơn ông ta rất nhiều, nhưng dù sao thì dưới quyền của cô cũng có những người tài giỏi như Diệp giám đốc và cô Điền Á Phỉ nữa!"

"Không ngờ cô Gulina tại còn biết đến Gia Cát Võ Hầu (Khổng Minh) của Trung Quốc nữa cơ đây!" Hà Tích Phượng cảm thấy kinh ngạc chân bước chậm lại nói: "Tôi chỉ là một tổng giám đốc trong một cái công ty bé tí tẹo làm sao dám so sánh với cả một quốc gia cơ chứ, mà tôi cũng chẳng dám đem mình ra so sánh với người xưa chút nào cả!"

"Chị Hà quá khiêm tốn rồi!" Gulina dừng chân nghiêm mặt nói: "Đây có lẽ có liên qua đến phong tục tập quán, ở nước G chúng tôi không tồn tại bất kỳ thứ gì mà không ai có thể vượt qua được cả, ví như bộ tôi hy vọng rằng tôi sẽ có một bộ sách còn ưu việt hơn nó nữa, dĩ nhiên theo tình hình trước mắt thì tôi chưa có đủ năng lực đó!"

"Ố?" Hà Tích Phượng thầm ngạc nhiên, Gulina càng ngày càng làm cho cô có cảm giác đây không phải là người phụ nữ tầm thường, hình như cô ta rất thích quan tâm đến các việc quân sự bạo lực, thật không hiểu nổi tại sao cô ta lại hứng thú với công việc ngồi cả ngày trong công ty như bây giờ được.

Gulina dường như cũng đoán ra được ý nghĩ trong đầu của Hà Tích Phượng bèn mỉm cười giải thích: "Những thứ này có liên quan tới công việc ngày trước của tôi, nhưng mà là một người thành công trên thương trường, đọc những cuốn sách về mưu lược quân sự cũng vô cùng hữu ích, thương trường như chiến trường, cái này e rằng cô Hà cũng biết hơn tôi đúng không?"

"Đúng là tôi có biết đạo lý này!" Hà Tích Phượng cảm nhận được khí thế của Gulina cũng đang dần dần tan biến, bèn lắc đầu nói: "Tôi nghĩ chiến trường tiếp theo là bàn ăn rồi, tôi dường như đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn rồi đó!"

"Thật sao?" Mới nghe đến đây, Gulina đã phấn chấn hẳn lên, cô đưa mũi ra hít hít, ánh mắt vô cùng mong đợi, đôi chân dường như còn bước đi nhanh hơn trước, thoăn thoắt tiến về phía quán ăn ngày hôm qua. xem tại TruyenFull.vn

Hà Tích Phượng lẽo đẽo bám theo sau mà không khỏi nhịn được cười, thầm nghĩ cô nàng Gulina này đúng là người phụ nữ tham ăn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.