Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng. Ngày mai gặp lại? Gặp cái gì mà gặp? Nàng cùng hắn rất quen sao?
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi. . ." Tiếng kêu sợ hãi cùng nóng nảy lần nữa xuyên thấu không khí, quanh quẩn bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Nơi này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt về phía trước, lạnh nhạt đáp lại.
"Nguyệt nhi, hình như là thanh âm của Nguyệt nhi." Trong nháy mắt, vô số thị vệ xách theo đèn lồng đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà người dẫn đầu tướng mạo anh tuấn, một nam tử trung niên vọt lên, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực thật chặt. Đối với hành động của nam tử trung niên Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không có kháng cự, trí nhớ trong đầu nói cho nàng biết, người này chính là tướng quân Thượng Quan Hạo.
"Nguyệt nhi, ngươi hù chết phụ thân rồi, hù chết phụ thân rồi!" Thượng Quan Hạo ánh mắt lấp lánh, thân thể run rẩy thì thầm nói. Tối nay, hắn đang nằm tại trên giường cầm cây trâm ngọc của người vợ quá cố mà nhớ người, thì bỗng chốc một âm thanh vang lên, một cái phi tiêu cùng với một tờ giấy phá cửa sổ mà bắn vào đầu giường của hắn. Phủ tướng quân luôn luôn đề phòng nghiêm ngặt, làm sao lại có thể có người xông vào mà không bị phát hiện? Điều này không khỏi làm Thượng Quan Hạo thất kinh. Nhưng, khi hắn nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy kia thì sắc mặt lại biến thành trắng bệch. Trên tờ giấy viết: Thượng Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/58893/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.