Thiên Cơ lão nhân đề nghị, mọi người nhất trí tán thành: "Đồng ý!"
Dứt lời --
Mọi người cùng nhau cất bước, vì kịp thời đến rừng cây bên hồ Thương Linh, cũng không định vào điện dùng bữa nữa, mà chạy thẳng tới Ngự Thiện phòng, ngự trù đã chuẩn bị xong một bàn ăn, bọn họ liền ăn cả một bàn.
Tiểu bảo bảo cúi đầu ngắm nghía viên thuốc độc, nhị bảo bảo ngủ một hồi rồi tỉnh, tam bảo bảo lượn quanh cây liễu, Die nd da nl e q uu ydo n đều đuổi theo bước chân của mọi người đến Ngự Thiện phòng.
Nhưng, có một người không đi, người này chính là đại bảo bảo.
Vì sao đại bảo bảo không đi, nó lại còn đang cho gà ăn? Đại bảo bảo không ngừng cho ăn như vậy, đám gà này hoàn toàn không no chết thì bọn chúng cũng coi như là gà thần rồi!
"Đại ca, nếu huynh còn không đi, cứ ở trong Ngự Hoa viên cho gà ăn, đệ liền nướng toàn bộ gà ăn hết đó!"
Đi đến phía trước, tam bảo bảo cũng không quay đầu lại, quẳng ra một câu hung ác, lúc này đại bảo bảo mới lưu luyến không rời, bước đi từng chút một, tạm thời cáo biệt đám gà béo mà mình yêu vô cùng này......
Bóng đêm lặng lẽ phủ xuống --
Bầu trời xanh bao la mênh mông, được vầng trăng soi sáng, vô số ngôi sao nhỏ chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, tô điểm thêm đẹp đẽ như mộng như ảo, như thơ như họa.
Gió đêm nhẹ phất qua, lá xanh xào xạc ở rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940565/chuong-335-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.