Mười ngón tay của bọn họ dịu dàng nắm lấy, thân thể thân mật kề cận bên nhau.
Bọn họ cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng ngắm mặt trời mọc, ngắm hết mặt trời mọc lại ngắm mặt trời lặn, Die nd da nl e q uu ydo n ngắm hết mặt trời lặn nữa ngắm ánh nắng chiều, ngắm hết ánh nắng chiều còn ngắm trăng sáng.
Đám Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn vào Thiên Linh điện ở, trên căn bản ngay cả cửa Thiên Linh điện, đều không có bước ra khỏi một bước.
Cả ngày bọn họ tề tụ trong một phòng, vung tay áo lau nước mắt, nâng chén tiêu sầu lại càng sầu hơn, mỗi ngày mỗi đêm, hoàn toàn say ngủ mê man.
Huyết Thứu vương Ngốc Bảo, cùng với con chồn nhỏ Cầu Cầu cũng vào Thiên Linh điện ở, cũng từ ân trong miệng Thiên Cơ lão nhân biết chân tướng.
Ngốc Bảo ăn không vô uống không xuôi, trước kia oai phong cuồng ngạo, biến thành uể oải chán nản; Cầu Cầu có khẩu vị không tốt, cũng trở thành Cầu Cầu gầy ốm.
Ngốc Bảo và Cầu Cầu, giống như mất đi linh hồn, cả ngày nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích.
Nếu không phải mỗi ngày, Thánh quân Nam Cung Tuyết Y đẩy miệng Cầu Cầu và Ngốc Bảo ra, vận dùng linh lực hùng hậu, dieendaanleequuydonn cứng rắn nhét vào một chút thức ăn.
Ngốc Bảo và Cầu Cầu cố ý tuyệt thực, một lòng muốn theo chủ, sợ rằng trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đã khí đoạn mất mạng.
Về phần Thánh đế Nam Cung Ngạo Nhật, mỗi ngày mắt đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940528/chuong-327-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.