Dây cung giống như nhiễm phải máu mà rung lên, tiếng tỳ bà phát ra từ đầu ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xuyên qua làn gió xao động trong đêm, bay vào trong tai tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt.
-- không phải nói đàn một khúc an ủi, khiến lòng bọn họ tràn đầy niềm vui, cảm thụ một chút tư vị cuộc sống ngọt ngào sao?
Nếu muốn khiến lòng bọn họ tràn đầy niềm vui, vậy phải đàn một khúc vui vẻ chứ!?
Nhưng, hiện giờ bọn họ nghe thấy lại là một khúc... dường như trong lòng bọn họ còn chưa đủ khổ, muốn khiến bọn họ càng thêm đau khổ sao?
Tướng sĩ ba nước vốn cũng không muốn nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt đàn, giờ nghe được khúc này khiến lòng thêm khổ sở, hai mắt lại một lần nữa trợn lên giận dữ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Không nhìn ánh mắt phẫn nộ của tướng sĩ ba nước bắn tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vận chuyển thất thải linh lực, Die nd da nl e q uu ydo n truyền khúc nhạc như yêu như hận, như khóc như oán, chậm rãi đưa vào trong tai tướng sĩ ba nước.
“Xiêm y thêm vài món nữa, cơm nước ăn nhiều vài hớp, đi xa không bằng ở nhà, nương nấu cháo ngon.
Một hồi nhìn khuôn mặt, một hồi sờ tay, một hồi lại dặn dò, cất đồ vào túi con.
Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.
Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940430/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.