Dù khóe môi không run rẩy nữa nhưng lông mày Hiên Viên Diễm nhếch lên.
-- Lại biết sơ? Thần linh ơi, ai tới nói cho hắn rằng những điều ái thê của hắn biết sơ đến khi nào mới hết? HNTB-DđLQĐ
Thượng Quan Ngưng Nguyệt móc hạt dưa trong tay áo ra, lại móc thêm hai quả táo đã rửa sạch. Nàng đưa một quả cho Hiên Viên Diễm rồi cúi đầu cắn "rộp" một cái vào quả còn lại, chớp mắt nói: "Hết cách, ai bảo người ta có thiên phú dị bẩm, không cần thầy dạy cũng biết, không muốn biết sơ cũng khó."
Chẳng lẽ nói cho Diễm rằng nàng ở thế kỉ hai mốt, trước khi xuyên không đã từng lật xem các loại thiên cổ kỳ thư như "Bách chiến kì lược", "Binh pháp Tôn Tử"... sao? Đến lúc đó, nếu Diễm hỏi nàng thế kỉ hai mốt là gì, xuyên qua là gì, sao lại gọi là "Binh pháp Tôn Tử", chẳng lẽ người viết cuốn binh pháp này là tôn tử (*),tôn tử của ai?! Nàng... có thể không giải thích đến đau đầu nhức óc không? Cho nên, thiên phú dị bẩm, không cần thầy dạy cũng biết là câu trả lời bớt việc nhất.
[(*) Tôn tử trong tiếng Trung nghĩa là cháu trai, mà Tôn Tử viết binh pháp thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ?]
Dạ Dật Phong sử dụng kế liên hoàn, dĩ nhiên Hiên Viên Diễm lòng sáng như gương. Nhưng hắn vẫn muốn nghe ái thê "biết sơ" chiến lược binh pháp của mình sẽ phân tích liên hoàn kế của Dạ Dật Phong thế nào.
Vì vậy -- Hiên Viên Diễm nhận quả táo nàng đưa, gặm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940394/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.