Chương trước
Chương sau
Thân thể mềm mại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa vào cánh tay Hiên Viên Diễm, môi hồng cong lên, đưa giọng nói quyến rũ vào lỗ tai Ngốc Bảo: "Nếu Ngốc Bảo ngoan ngoãn đi hoàng cung Tây Thần báo tin, đợi sau khi xử lí xong mọi chuyện, trở về trang, Nguyệt chủ tử sẽ nấu bữa khuya đầy mỹ vị cho Ngốc Bảo ăn no nê nha." 

Ngốc Bảo dang đôi cánh to ôm thân cây, ló nửa đầu ra -- Bữa khuya mỹ vị? Mỹ vị đến mức nào? 

Dưới ánh trăng soi tỏ, có thể thấy lông vũ màu nhung toàn thân Ngốc Bảo ánh lên hình móc câu (*),móng vuốt sắc bén chuyển từ màu đỏ như máu ban đầu thành màu đen như mực.

[(*) Chỗ này hơi khó hiểu, nhưng có thể hiểu như sau: Lông toàn thân Ngốc Bảo chuyển từ màu đỏ thành đen, óng ánh đến nỗi có thể phản chiếu ánh trăng (hình móc câu).]

Từ khi Tư Đồ Kiệt khai quốc, khi ra ngoài săn thú, gặp cự mãng hung ác tấn công thì được một hắc điêu giáng từ trên trời xuống cứu. Kể từ đó về sau, từ Đế vương đến bách tính bình dân của Tây Thần quốc, người người đều tôn kinh hắc điêu làm thần điểu tận tâm can, cho rằng thần điểu mang đến bình an và hạnh phúc. 

Điêu và Thứu (diều hâu và đại bàng) đều thuộc họ ưng, ngoại trừ thân hình đại bàng lớn hơn diều hâu một chút thì nhìn qua chúng rất giống nhau. 

Trong tiết mục do Thượng Quan Ngưng Nguyệt tỉ mỉ biên đạo, tối nay Huyết Thứu vương Ngốc Bảo giả dạng Điêu vương, tiến vào trong hoàng cung Tây Thần "mật báo" là bước mấu chốt nhất. Nhưng từ trên xuống dưới Tây Thần, không phải tất cả đều tôn điêu làm thần điểu. Bọn họ chỉ tôn hắc điêu làm thần điểu, cho nên trước đó nàng đã cho Ngốc Bảo uống một viên thuốc. Viên thuốc này giúp toàn thân Ngốc Bảo biến thành màu đen nhánh sau hai canh giờ. 

Ngốc Bảo vô cùng lo lắng cho bộ lông vũ đỏ tươi như máu vô tội bị biến thành màu đen như mực, vốn buồn bực đầy một bụng. Hơn nữa sau khi lông vũ đại biến sắc, Cầu Cầu thấy hình tượng mới của Ngốc Bảo, nâng móng vuốt che bụng bự, lăn lộn trên đất, cười nhạo Ngốc Bảo "Xấu xí xấu xí" làm Ngốc Bảo càng thêm buồn bực. Vì vậy -- Ngốc Bảo bị Cầu Cầu cười nhạo một lúc lâu, mang theo đầy bụng buồn bực bay đến rừng cây, giống như hài tử nhận hết uất ức cáu bẳn với Thượng Quan Ngưng Nguyệt. 

Thấy Ngốc Bảo như hài tử đang làm loạn, bị lời hứa hẹn của mình dụ lộ nửa bên đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế thoải mái hơn, vòng cung trên môi càng cong, tiếp tục dụ dỗ: "Làm thịt một con gà mái mập mạp, rửa sạch móc xương, nhồi gạo nếp, nấm hương, rau cần, cá trích... vào bụng gà, dùng lá sen thơm gói lại rồi bỏ vào nồi hấp. Đợi đến khi mở nắp nồi. Chẹp chẹp chẹp, mùi vị kia quả thật mê người..." 

-- Ực! 

Trong đầu Ngốc Bảo bắt đầu tưởng tượng lúc gà thơm ra khỏi nồi hấp, tham lam nuốt nước bọt một cái, ló cả đầu và cổ ra ngoài. 

"Một con gà mập chắc không đủ cho Ngốc Bảo ăn, cho thêm một bàn tôm thì sao? Bóc sạch vỏ tôm, cắt tôm thành hình hoa đào đẹp đẽ, sau đó đặt lên lá trà xanh, cuối cùng nhúng vào trứng gà khuấy đều, cho vào chảo dầu chiên thành màu vàng ươm. Chẹp chẹp chẹp, mùi vị đó cũng ngon lành làm sao..." 

-- Ực! Ực!

Ngốc Bảo lại tưởng tượng cảnh tôm ra khỏi chảo, tham lam nuốt nước miếng vài lần, nửa người vươn ra khỏi sau thân cây. 

"Nếu vẫn chưa đủ để Ngốc Bảo ăn thì thêm một con vịt tiềm bát bảo nữa nhé? À, chắc Ngốc Bảo chưa biết vịt tiềm bát bảo là cái gì. Nếu nói đến vịt tiềm bát bảo, thật ra chính là cắt tám loại nguyên liệu như thịt đùi heo, hạt dẻ, gan ngỗng... thành miếng vừa ăn, sau đó nhét vào trong bụng vịt rồi tiềm chung với nhau. Chẹp chẹp chẹp, mùi vị ấy thật vi diệu làm sao..." 

-- Ực! Ực! Ực!

Trong đầu Ngốc Bảo hiện lên cảnh vịt thơm tiềm lên, nước miếng chảy như suối nhỏ từ khung miệng há hốc xuống trước ngực. 

-- Cứu mạng a, thèm chết nó á!

Thân hình khổng lồ của Ngốc Bảo như mũi tên nhọn rời dây cung, lao ra khỏi sau thân cây "vèo" một tiếng, đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt. 

Nàng khẽ chọc ót Ngốc Bảo, cười cười: "Cuối cùng cũng chịu đi ra rồi?" 

Cái đầu bự của Ngốc Bảo chôn trong ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó đôi cánh lớn làm nũng vỗ về tay nàng. 

Người tài vì tài mà tử, chim chóc vì ăn mà chết. 

Ngốc Bảo hoàn toàn bị nhiễm tật xấu ham ăn của Cầu Cầu rồi, vì gà thơm, vịt mềm, tôm ngon, hy sinh hình tượng uy phong vẫn lấy làm kiêu ngạo thì có gì ghê gớm đâu? 

Hiên Viên Diễm và Tiêu Hàn len lén nuốt nước miếng một cái, đồng loạt liếc Ngốc Bảo. Giờ phút này hai người không hẹn mà cùng lẩm bẩm trong lòng -- Thật may là ngươi đi ra, nếu không... nếu tiếp tục dụ dỗ như vậy, hại một đại nam nhân như hắn mà thèm nhỏ dãi thì xấu hổ chết người mất! 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vỗ cánh Ngốc Bảo, cười xấu xa nói: "Ngốc Bảo có muốn ăn lắm không? Nếu rất muốn ăn thì nhanh đi báo tin đi!" Nàng vừa dứt lời, một trận cuồng phong nổi lên. Ngốc Bảo bay lên trời cao, biến mất dưới màn đêm trong nháy mắt. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt lại mép áo bị Ngốc Bảo vò nhăn, thân mật ôm tay Hiên Viên Diễm, môi hồng phác họa đường cong mê người, sóng mắt xao động tình yêu vô hạn: "Diễm, Ngốc Bảo đi báo tin rồi, chúng ta cũng đưa con mồi vào lưới thôi." 

"Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi!" Hiên Viên Diễm dịu dàng trả lời, quay người lại, vành tai và tóc mai chạm nhau thể hiện sự thân mật, bước ra khỏi rừng. 

Thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cứ bước đi không quay đầu lại, khóe mắt Tiêu Hàn giật giật một hồi, ngón trỏ phải chỉ Tư Đồ Kiệt cách đó không xa, kêu lên: "Này! Không phải nói đưa con mồi vào lưới sao? Con mồi vẫn còn nằm trên mặt đất này, hai ngươi không xách con mồi lên sao? Chẳng lẽ đợi con mồi tự bay vào trong lưới?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dừng bước, chậm rãi quay thân, vẻ mặt giảo hoạt nhìn Tiêu Hàn, đồng thanh nói: "Chúng ta xách rất bất tiện!" 

Tiêu Hàn hơi bực mình trừng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, kết quả đổi lấy nét mặt vô tội của hai người họ. Hắn ngửa đầu lặng yên hỏi ông trời, ánh mắt chuyển thành chán nản, khẽ thở dài một hơi rồi trả lời: "Được rồi, ta xách! Ta tới xách!" HNTB.dđLQĐ

"Ta phải làm phiền ngươi rồi!" Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói xong, mũi chân chợt nhún, bóng dáng chợt lóe như sao băng biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Hàn. 

"Liên thủ diệt địch với hai ngươi thật sự nhức đầu gấp trăm lần so với đối địch cùng các ngươi." Tiêu Hàn tức giận lẩm bẩm với phương hướng hai người biến mất, không thể làm gì khác ngoài chạy đến chỗ Tư Đồ Kiệt. Vẻ mặt hắn khó ở, xách Tư Đồ Kiệt lên, mũi chân đạp đất đuổi về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm rời khỏi... 

Cùng lúc ấy, trong một thâm cốc nào đó -- Những bông hoa trắng tuyền mỏng manh tao nhã bay múa theo gió, nở rộ vào tháng sáu như hoa tuyết giữa mùa hè, vẽ nên một bức tranh vùng đất được bao phủ trong làn áo bạc nên được gọi là Tuyết Tháng Sáu. HNTB.dđLQĐ

Trong biển hoa Tuyết Tháng Sáu, có một căn nhà gỗ nhỏ đón gió vươn thẳng. Trong nhà gỗ, ánh nến diễm lệ lay động, một lão già trăm tuổi mặc áo vá đang ngồi trên ghế trúc. Ngay phía trước lão già có một chiếc giường gỗ vô cùng đơn sơ. Giờ phút này có một người mặc hắc y máu me khắp người. Phía sau lão già, bên cạnh chiếc bàn dài được làm từ gỗ thông là một ông lão chừng bảy mươi tuổi mặc áo vải thô màu xanh. 

Ông lão mặc áo xanh nhấc ấm sứ lên, rót một ly nước rồi bưng đến bên cạnh lão già trăm tuổi, đưa ly cho lão già rồi nhìn lướt qua hắc y nhân trên giường, mở miệng nhàn nhạt nói: "Đế Chủ, ngài vẫn không nỡ lòng, vẫn ra tay cứu mạng Ma Quân." 

Lão già nhận lấy ly nước, liếc nhìn Ma Quân, khẽ thở dài rồi trả lời: "Mặc dù Ma Quân tội ác tày trời nhưng vẫn là tôn nhi của ta. Sao ta có thể thấy chết không cứu?" 

Ông lão mặc áo xanh, cũng chính là Võ học thông, đôi mắt kính cẩn nhìn Thiên Cơ lão nhân Ma Đế, mở miệng hỏi: "Một khi võ công của người Ma tộc chúng ta bị phế sẽ trở thành kẻ thiểu năng mãi mãi. Hiện tại, Ma Quân không những thiểu năng, mà đôi tay cũng đã bị tàn phế, không thể tự lo liệu sinh hoạt. Sau này... Đế Chủ dự định bố trí Ma Quân như thế nào?" 

Thiên Cơ lão nhân nâng ly, uống một hớp nước rồi nói: "Trước tiên ta sẽ đưa hắn về Ma tộc, sau đó thông báo với bốn sứ giả Thiên, Địa, Huyền, Hoàng rằng năm đó ngươi và ta may mắn sống sót, để cho bọn họ trở về chăm sóc Ma Quân."

"Như vậy cũng tốt, thay vì sống trong thù hận không cần thiết, từ nay Ma Quân sống trong thế giới giản đơn, đối với hắn mà nói thì chưa chắc đã là chuyện xấu. Đúng rồi, Đế Chủ, trước khi Ma Quân bị như vậy có nói ra chuyện trong cơ thể Thiếu chủ có Ma châu không?"HNTB.dđLQĐ

"Quả thật hắn cố gắng nói, nhưng chưa kịp nói ra miệng đã bị biến thành thiểu năng rồi. Chỉ có điều, lấy trí thông minh của Diễm làm sao có thể tin tưởng lời bao biện tiềm năng bộc phát của ta? Áng chừng không lâu nữa..." Thiên Cơ lão nhân ngửa đầu, uống cạn nước rồi nhìn Võ học thông: "Nhất định Diễm tiểu tử sẽ tìm ngươi nói bóng nói gió. Ngươi biết ứng đối ra sao rồi chứ?" 

"Thuộc hạ đã biết. Chỉ là Diễm thiếu chủ và Nguyệt thiếu chủ phu nhân đã diệt trừ rào cản, nhất định sẽ lập tức lên đường đến Linh Cung tìm Thánh hoa và Thánh thảo. Cho dù Đế chủ khổ tâm trì hoãn, e rằng một khi Thánh đế Linh Cung gặp Diễm thiếu chủ, chuyện Ma châu liền không thể che giấu nữa." 

Thiên Cơ lão nhân lẳng lặng chớp mắt, lúc này giọng nói tràn đầy khổ sở: "Chuyện Ma châu bị lộ càng chậm thì Diễm tiểu tử và Nguyệt hài tử càng có thêm thời gian hạnh phúc bên nhau. Cho nên ta sẽ tìm cách cố gắng ngăn cản bọn họ đi Linh Cung." 

Dứt lời -- Thiên Cơ lão nhân và Võ học thông đều buông mi mắt, đồng loạt thở dài một hơi, dường như kết hợp giữa trăm năm cay đắng, ngàn năm bất đắc dĩ cùng vạn năm ưu sầu..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.