Cái khăn lụa kia dùng để làm nhục Dạ Dật Phong, giờ nó làm tròn nhiệm vụ rồi nên chẳng còn tác dụng với nàng, vì vậy trước khi đến đây nàng cảm thấy nhét khăn lụa đó trong áo là một gánh nặng, định ném đi. Kết quả, Diễm nhanh tay lẹ mắt đoạt đi, nói tuy khăn này có thể tìm thấy ở khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng do nàng thêu nên là bảo bối vô giá. Nói xong, Diễm thận trọng cất nó vào tay áo, nhìn môi nàng hơi giật giật. Được rồi, nó đã là bảo bối của Diễm thì nàng cũng không đành lòng làm dơ nó, cho nên... Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng khoanh tay, nghiêng đầu, ánh mắt xấu xa quét trên người Tiêu Hàn một lượt.
Hiên Viên Diễm thôi móc khăn ra, nghi hoặc nhìn nàng.
-- Nguyệt nhi của hắn "tập trung tinh thần" quan sát Tiêu Hàn làm gì? Chẳng lẽ nàng... muốn mượn khăn tay của hắn? Khụ khụ, Tiêu Hàn là đấng mày râu, sao trên người có thể mang theo khăn tay nữ nhi thích dùng được?
Tiêu Hàn bị ánh mắt của nàng làm rợn tóc gáy, lui về phía sau hai bước, phòng thủ nhìn nàng.
-- Nữ nhân này... nàng muốn làm gì? Tay nàng dính nước lê không liên quan đến mình, chỉ là kiệt tác của bản thân nàng. Tay dơ thì lấy khăn ra lau đi, nhìn mình như vậy làm gì? Chẳng lẽ nàng quên mang khăn tay nên định mượn mình? Hắn đường đường là nam tử hán, lấy đâu ra khăn lụa trên người đây?
"Này, trên người ta không có khăn lụa. Nếu ngươi cũng không mang, muốn tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940364/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.