Chương trước
Chương sau
Trời chiều dần dần ngả về phía tây, hoàng hôn diễm lệ phủ vàng bức tường. Mái hiên cong cong và rường cột chạm trổ trong hoàng cung xa hoa của Thương Nguyệt quốc cũng điểm xuyết màu ráng vàng xinh đẹp lóa mắt.

Bên trong Tường Khôn điện của Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong --

Đàn hương nhàn nhạt, êm ái quanh quẩn trong điện. Tường Khôn điện khảm rồng vàng từ châu ngọc như bay lượn trên đỉnh điện, từng chiếc đèn lồng đặc biệt tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ.

Ánh sáng đỏ chiếu sáng, bao phủ bàn đọc sách rộng lớn.

Trên bàn đọc sách rộng lớn, trừ đặt một cây bút lông màu nâu và một nghiên mực bằng đá màu tím, còn để vô số bản tấu chương chồng lên nhau như một ngọn núi. Tấu chương của Thương Nguyệt quốc phần lớn đều do Thái tử Dạ Dật Phong thay Thương Nguyệt hoàng phê duyệt.

Lúc này, Thái tử Dạ Dật Phong mặc bộ thái tử bào màu vàng cam, mở một quyển tấu chương ra rồi cầm bút lông trên bàn lên, nhúng vào nghiên mực bằng đá tím. Chỉ là, Dạ Dật Phong đã nhúng bút lông vào mực, lại chậm chạp không phê xuống tấu chương. Sắc mặt hắn thâm trầm u ám, đôi mắt ẩn chứa khí lạnh âm u đang nhìn một trang giấy nhỏ viết đầy chữ màu đen bị hắn đè phía dưới nghiên mực.

Thời gian tích tắc trôi qua, cho đến khi bút lông nhúng mực đã khô, thân thể cứng ngắc như tượng của Dạ Dật Phong vẫn nhìn trang giấy phía dưới nghiên mực. Giả sử người không biết chuyện đột nhiên xông tới, nhìn thấy một màn này, có khi còn tưởng hai mắt Dạ Dật Phong đang nhìn gia phả của kẻ thù làm Thương Nguyệt một đêm vong quốc ấy chứ.

Tờ giấy nhỏ viết đầy chữ bị đè phía dưới nghiên mực này là Dạ Dật Phong nhận được hai canh giờ trước. Đó là giấy báo tin của mật thám ẩn nấp ở hoàng triều Long Diệu của Thương Nguyệt dùng bồ câu đưa tin bay tới. Từ khi nhận được tờ giấy này, lồng ngực Dạ Dật Phong bỗng khó chịu, khó có thể thư giãn, vì thế nên không thể tiếp tục tĩnh tâm phê duyệt tấu chương nữa.

Chữ viết trên giấy -- Một ngàn tử sĩ, không chỉ ám sát Long Diệu hoàng thất bại mà còn mất mạng toàn bộ. Làm một ngàn tử sĩ bỏ mạng là Thụy vương Long Diệu Hiên Viên Diễm. Lúc Thụy vương Long Diệu Hiên Viên Diễm lấy mạng một ngàn tử sĩ hẳn là thi triển một loại công phu gió thoảng vô ảnh, hoa đào phiêu hương!

"Rầm" một tiếng vang lên, Dạ Dật Phong ném cây bút lông, bàn tay nặng nề vỗ lên bàn đọc sách. Khi ngàn tên tử sĩ ám sát Long Diệu hoàng thì Hiên Viên Diễm cướp Khấp Huyết hoa từ trong tay hắn căn bản không ở Long Diệu. Về phần gió thoảng vô ảnh, hoa đào phiêu hương, là miêu tả của nhân sĩ giang hồ về võ công của Vô Ngân công tử.

Chỉ là -- Vô Ngân công tử khi đối địch, cơ thể liền giống như gió thoảng vô hình, khiến người ta không thể nào nắm bắt được tung tích, chỉ có thể ngửi được hương hoa đào nhàn nhạt. Cho nên rất dễ nhận thấy, "Thụy vương" bảo vệ Long Diệu hoàng Hiên Viên Ly bình yên vô sự kia chính là do Vô Ngân công tử dịch dung thành.

Vô Ngân công tử hiếm khi giao thiệp với giang hồ, không quá quan tâm thế sự hồng trần, thế nhưng lại vì Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà ba lần bốn lượt phá vỡ tác phong lánh đời ấy? Thậm chí... hôm nay còn tưởng "hộ vệ" của Long Diệu thay Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chú ý trông chừng quê hương Long Diệu, cảnh giác giữ an toàn cho Long Diệu hoàng?

Thời điểm Dạ Dật Phong tức giận không kiềm chế được, hai mắt khóa chặt tờ giấy bên dưới nghiên mực, dường như muốn dùng ánh mắt bốc lửa giận đốt cháy tờ giấy thành tro --

“Thái tử, mật thám ẩn núp ở Tây Thần quốc cho chim bồ câu đưa tin tới.” Thân cận vệ cầm một ống trúc nhỏ hình trụ bằng hai tay, cúi đầu bước nhanh tới phía bàn đọc sách của Dạ Dật Phong. Khi tới trước bàn đọc sách, thị vệ cung kính dâng lên ống trúc nhỏ trong tay, đầu càng cúi thấp hơn chờ chỉ thị của Thái tử.

Dạ Dật Phong nhận lấy ống trúc, rút ra một tờ giấy to từ trong đó.

Âm lệ bao phủ cằm Dạ Dật Phong, hai mắt hừng hực lửa giận nheo lại, đọc không sót một chữ trên tờ giấy to mà mật thám ẩn nấp ở Tây Thần quốc gửi đến.

Đoạn đầu tiên -- Ở Tây Thần quốc chợt xuất hiện một nam một nữ, không rõ nguyên cớ vì sao, mỗi ngày một lần đến phá hủy các cửa hàng danh tiếng vang dội nhất, trang hoàng xa hoa nhất và kiếm nhiều tiền nhất đế đô Tây Thần quốc.

Đoạn thứ hai -- Mặc dù dân chúng nghị luận ầm ĩ về hành động phá hủy cửa hàng mỗi ngày một lần của một nam một nữ bỗng nhiên xuất hiện này, nhưng quái lạ thay, Tây Thần đế không nghe thấy cũng không hỏi, không điều động bất kì một cấm về quân nào để điều tra.

Đoạn thứ ba -- Trước tiên Tây Thần đế đang tìm cách phát động chiến tranh với Bắc Dực quốc. Bọn thuộc hạ cho là một nam một nữ này có thể là sách lược của Thái tử Bắc Dực, phân tán sự chú trọng luyện binh của Tây Thần đế, khiến Tây Thần đế tạm hoãn kế hoạch chuẩn bị phát động chiến tranh.

Đoạn thứ tư -- Đối với hành động phá hủy cửa hàng của một nam một nữ này, trước kia tuy Tây Thần đế chẳng quan tâm, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, Tây Thần đế sẽ không mặc kệ. Nếu Tây Thần đế vì chuyện này mà phân tâm, từ đó tạm hoãn phát động chiến tranh với Bắc Dực, đối với Thái tử mà nói không có lợi. Cho nên, bọn thuộc hạ cố gắng điều tra điểm dừng chân của một nam một nữ này, sau đó "trợ giúp" Tây Thần đế tiêu diệt bọn họ, để Tây Thần đế có thể an tâm phát động chiến tranh với Bắc Dực.

Đoạn thứ năm -- Không ngờ, trừ khi một nam một nữ chủ động hiện thân để phá hủy cửa hàng mỗi ngày một lần, bọn thuộc hạ hoàn toàn không có biện pháp tra được điểm dừng chân của bọn họ.

Dạ Dật Phong xem xong dòng chữ trên giấy, khóe môi phác họa một độ cong lạnh lẽo: “Hai người kia... còn giảo hoạt hơn nhiều so với hồ ly, há có thể bị các ngươi dễ dàng điều tra được điểm dừng chân?”

Một nam một nữ gây sóng gió ở Tây Thần quốc? Còn khiến đám mật thám của hắn hoàn toàn không có biện pháp điều tra được điểm dừng chân? Nếu như hắn không đoán sai... Bọn họ chính là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm lúc trước ở lãnh thổ Thương Nguyệt dấy lên âm phong quỷ lãng, khiến thần trí dân chúng Thương Nguyệt khủng hoảng không yên.

Mục đích hai người kia không trở về hoàng triều Long Diệu mà chạy tới Tây Thần quốc diễn tuồng là gì chứ? Chẳng lẽ giống như nguyên nhân bọn họ diễn tuồng ở Thương Nguyệt quốc?

Còn nữa, lấy tác phong hành sự của Tây Thần đế, há có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ ở địa bàn của mình vô cùng phách lối gây sóng gió, không nghe cũng không hỏi, không lập tức sai cấm vệ quân điều tra? Tây Thần đế này... lại đang suy nghĩ cái gì đây?

“Cho phép bồ câu đưa tin bay trở về, thuận tiện kèm mệnh lệnh của bản Thái tử cho đám mật thám ẩn náu ở Tây Thần quốc...” Dạ Dật Phong giữ lại tờ giấy, đưa ống trúc nhỏ cho thân thị vệ, môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, nói: “Chớ khinh suất vọng động, yên lặng theo dõi biến hóa cho đến khi đích thân bản Thái tử tới chỉ huy.”

“Dạ!”

Thân thị vệ nhận lấy ống trúc nhỏ, trong miệng phát ra một chữ vô cùng cung kính, cúi dầu rồi lui khỏi điện Tường Khôn bao phủ đàn hương nhàn nhạt. (Dien dan Le Quy Don)

“Hiên Viên diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai người các ngươi cứ chờ đó...”

Trong nháy mắt thị về lui khỏi điện Tường Khôn, Dạ Dật Phong siết chặt tờ giấy trong tay, từ môi phát ra tiếng cười giả tạo: “Đối với kiệt tác các ngươi cướp Khấp Huyết hoa của Sinh Tử môn, làm người người ở Thương Nguyệt sợ hãi, ta sẽ mang cả vốn lẫn lời trả lại cho các ngươi.”

Cùng lúc đó --

Ánh tà dương tỏa ra vạn trượng, làm hoàng cung Bắc Dực nguy nga tráng lệ phủ thêm một tầng lụa vàng xinh đẹp, càng thêm mê người.

Một chú bồ câu đưa tin buộc ống trúc nhỏ trên chân, làm hết trách nhiệm vỗ cánh bay về phía tẩm cung kim bích rực rỡ của Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn. Sau thời gian nửa chung trà, bồ câu đưa tin đậu lên bệ cửa sổ tẩm cung của Thái tử Bắc Dực.

Một thị vệ da ngăm đen của Bắc Dực quốc lấy ống trúc nhỏ giữa hai chân bồ câu đưa tin xuống, nhét ống trúc nhỏ vào trong ngực rồi lấy tốc độ ánh sáng vọt ra khỏi hoàng cung Bắc Dực.

Tên thị vệ này muốn đi đâu? Dĩ nhiên là hắn đi tìm Thái tử điện hạ, sau đó giao ống trúc nhỏ chứa tin tức cho Thái tử. Mà lúc này Thái tử điện hạ của hắn đang ở nơi nào đây?

Một nhà nhỏ dựng bằng gỗ thông bên cạnh hồ nước chứa đầy lá sen xanh ngọc mướt mát, hương hoa sen hồng mặc sức theo gió phiêu du. Vô số bụi cây vạn niên thanh trồng xung quanh bốn phía nhà gỗ thông nhỏ. Trên bệ cửa sổ nhà gỗ còn mấy chậu phong lan trắng tinh khiết, làm cho nhà gỗ tăng thêm không ít phần thanh nhã.

Bên trong nhà gỗ thông --

Đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn nữa có một cái giường gỗ đơn đặt cạnh vách tường phía tây, mười vò rượu để bên vách tường phía nam, bàn gỗ nhỏ hình vuông bày ở vách tường phía bắc.

Một lão giả ngoài bảy mươi mặc một bộ y phục màu xanh, mặc dù tóc đã hoa râm nhưng hai mắt lại lấp lánh có hồn đang ngồi bên trái bàn gỗ nhỏ. Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y xanh nhạt thêu mây bay trắng tinh, mặc dù dung mạo cực kì tuần tú nhưng hai mắt lại cao ngạo lạnh lùng, đang ngồi bên phải bàn gỗ.

Bên trên bàn gỗ nhỏ bày một bàn cờ. Trên bàn cờ, nhìn qua quân trắng, quân đen đan xen khắp nơi, chỉ là người vô cùng tinh thông kỳ nghệ liếc mắt liền nhìn được quân trắng đang bị quân đen bao vây.

Lão giả nhặt một quân đen, nhẹ nhàng đặt vào trong bàn cờ, trong môi thoát ra nụ cười nhạt: “Rồng nhốt trong giếng khó thăng thiên, xem ra... hôm nay Tiêu thái tử phải thất vọng mà về.”

“Giếng dù sâu nhưng không đậy nắp. Rồng tuy bị nhốt nhưng không phải rồng ngu, hơn nữa rồng còn có thể bay, chỉ cần nhất phi trùng thiên, tự nhiên sẽ là thế giới trời cao bể rộng.” Đôi mắt cực kì lạnh lẽo như không có chút nhân tình của Thái Tử Bắc Dực Tiêu Hàn nhìn lão giả, nhặt một viên cờ trắng rồi nhẹ nhàng đặt vào bàn cờ. Trong phút chốc, quân trắng rõ ràng vốn bị vây chết bỗng cải tử hoàn sinh, mà quân đen vốn nắm chắc phần thắng lại lọt vào khốn cảnh phía trước là sói, phía sau là hổ.

“Phía trước không có đường đi, phía sau chẳng có đường lui. Bây giờ... ta có thể yêu cầu đáp án trong lòng lão nhân gia chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.