Ánh trăng màu bạc bao trùm cả cánh rừng, tạo cảm giác như một tầng lụa mỏng huyền bí. Gió đêm man mát, làm cành lá khẽ phất phới, vang lên những tiếng sột soạt.
Hương trúc nhàn nhạt tản mát mọi nơi. Bóng trúc mềm mại đong đưa.
Trong rừng cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh khiến lòng người vui tươi. Kì thực trong đó lại có trận pháp vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần đặt chân trên mặt đất, trận pháp sẽ lập tức khởi động.
Nhưng không, trong nháy mắt khi hai tùy tùng của Vô Ngân công tử dẫn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào rừng trúc --
Vốn cành lá còn đang đong đưa, đột nhiên lại thay đổi, cây trúc nghiêng nghiêng ngả ngả muốn ngã, giống như gặp phải mưa to gió lớn.
Đối với người tinh thông trận pháp như Hiên Viên Diễm, hắn đương nhiên biết vì sao rừng trúc bỗng dưng đung đưa mãnh liệt như thế.
Nhưng mà, hắn và Nguyệt nhi được Vô Ngân công tử mời đến đây phẩm trà, không cần phải khổ cực hoạt động gân cốt.
Vì không làm mất nhã hứng của hắn và Nguyệt nhi, hai tên tùy tùng tuyệt đối sẽ không để cho họ gặp nguy hiểm gì. Hên Viên Diễm ôm hông Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mỉm cười dịu dàng vén mấy sợi tóc mai bên má nàng bị gió thổi loạn.
Thoải mái dựa vào người bên cạnh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngước đầu lên, cũng giơ bàn tay trắng nõn chỉnh sửa cổ áo cho Hiên Viên Diễm.
Cùng lúc đó, hai tùy tùng của Vô Ngân công tử hơi động, năm cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940146/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.