Edit: Thu Thuyền
Nàng bước nhanh về phía trước, ôm huyết tỳ bà trên tay ngồi xuống mộthòn đá, nhìn về phía đầm nước đầy sương mù, lần nữa gọi: “Tiểu Bàngnhi?”
Sương mù dày đặc bao quanh đầm nước, làm tầm mắt của nàng chỉ có thể mơhồ thấy được một tầng ánh sáng, không cách nào có thể nhìn rõ tình huống bên trong.
Nhìn xuyên qua màn sương mù nhàn nhạt , Thượng Quan Ngưng Nguyệt pháthiện trong đầm rất yên tĩnh, ánh mắt nàng dừng lại ở trung tâm của hồ,ba vị trí này xung quanh tỏa ra từng tầng gợn sóng, ở mỗi tầng còn cóhơi nước bay lên.
Đây là tình huống gì? Nàng cứ tưởng Tiểu Bàng đang gặp nguy hiểm, chonên không nghĩ gì cấp tốc chạy tới giúp nó. Nhưng Tiểu Bàng nhi lạikhông xảy ra chuyện gì, còn chơi trò trốn tìm với nàng?
Nàng nhanh chóng đứng lên, ôm huyết tỳ bà phóng qua màn sương, lông minhư cánh bướm dừng lại trên một khối đá tròn nổi trên mặt nước.
“Tiểu tử kia, không cần nấp, mau lăn ra đây!” Khóe môi hiện lôi một chút ý cười, ngồi xổm, đồng thời đem năm ngón tay để vào trong nước.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm hòn đá thảy vào trong nước bọt nước bắntung lên, bay vào giữa trung tâm của những gơn sóng, lại bị những gợnsóng này giữ chân, rồi đột nhiên bị đầm nước hút lấy, biến mất.
Những giọt nước lạnh lẽo văng lên tay nàng, Thượng Quan Ngưng Nguyệtnhịn không được thở ra một hơi, lúc này mới mở miệng kinh hô: “Đúng làmột đầm nước lạnh thấu xương.”
Nàng bất đầu suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940123/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.