Huyết Bàng Vương đột nhiên vỗ cánh bay, động tác nhanh đến kinh thế hãi tục.
Chỉ trong nháy mắt, Huyết Bàng Vương lại đứng ngạo nghễ trên cành cây. Cùng lúc đó, hàng trăm đại bàng đen cũng vỗ cánh đáp trên những cành cây xung quanh.
Huyết Bàng Vương phát ra một tiếng rít gào, nhận được mệnh lệnh của nó, các Hắc Bàng lập tức hung ác nhìn Thánh Tôn, đồng thời vỗ cánh hướng tới con mồi.
Gió xào xạc, lá buồn bã rơi, giống như xót thương cho Thánh Tôn sắp phải mất mạng.
Hai chân hắn đã bị Huyết Bàng Vương mổ trọng thương, muốn tránh lại không thể tránh, muốn trốn cũng không thể trốn, mồ hôi lạnh cuốn theo máu tươi nhỏ giọt, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ trở nên trắng bệch.
Nhìn Hắc Bàng sắp bay tới, Thánh Tôn biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, không cam lòng nhắm chặt hai mắt.
Nhưng mà, ngay lúc bọn chúng sắp bay tới, chỉ cách Thánh Tôn một mét.
Vèo một tiếng vang lên, một bóng dáng nhanh như chớp nhảy lên, lẳng lặng đứng trước mặt Thánh Tôn, bóng dáng đó chính là Nam Cung Tuyết Y.
Thấy thế, Hắc Bàng có chút chần chờ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Huyết Bàng Vương.
Huyết Bàng Vương híp mắt nhàn nhạt nhìn Nam Cung Tuyết Y, mở cái mỏ sắc như móc câu nói: "Ngươi muốn cứu hắn?"
Nam Cung Tuyết Y ôm quyền, đôi con ngươi đen như mực đầy khổ sở nói: "Bàng Vương, quả thật hôm nay Thánh Tôn đã phạm phải sai lầm lớn. Chỉ là nể tình Thánh Tôn là người Linh Cung, hi vọng Bàng Vương cho Thánh Tôn một cơ hội hối cải."
"Ta biết quan hệ giữa ngươi và Thánh Tôn không tầm thường, ngươi muốn cứu Thánh Tôn cũng là điều dễ hiểu." Hai mắt Huyết Bàng Vương thâm thúy nhìn Nam Cung Tuyết Y, chậm rãi nói: "Nhưng mà. . . Trách nhiệm của ta là bảo hộ chủ nhân, người nào âm mưu tổn thương chủ nhân, chắc chắn ta sẽ nghiêm trị, cho dù là Thánh Đế đương nhiệm của Linh Cung cũng không ngoại lệ."
"Nhưng. . ." Nam Cung Tuyết Y đột nhiên quay đầu, ánh mắt phức nhìn Thánh Tôn cả người đầy máu, sau đó quay đầu lại, thở dài nói: "Nếu ta thay Thánh Tôn chịu phạt, nguyện làm mồi cho Hắc Bàng, không biết Bàng Vương có thể cho Thánh Tôn một con đường sống không?"
Thánh Tôn vốn đang nhắm mắt chờ đợi, nghe thấy những lời này, lập tức trừng lớn hai mắt, lắp bắp: "Tuyết Y, ngươi. . ."
Ngân Lang sau khi ăn đan dược đã khôi phục lại bình thường, nghe được lời nói của Nam Cung Tuyết Y cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc trước hắn bắt tay với bọn họ đối phó Thánh Tôn, còn mạo hiểm cứu mình dưới miệng Ma Xà, hiển nhiên là lập trường đối lập với Thánh Tôn a.
Nhưng hiện tại, khi Thánh Tôn gặp nạn, vì sao hắn lại tình nguyện hy sinh bản thân cũng muốn cứu bằng được Thánh Tôn chứ? Hắn. . . và Thánh Tôn rốt cuộc có quan hệ gì?
"Ha ha ha. . ." Thánh Tôn che giấu sự khiếp sợ trong lòng, ngửa đầu cuồng tiếu, sau đó lớn tiếng thét: "Nam Cung Tuyết Y, cút sang một bên cho Bản Tôn. Ngươi đang thương hại Bản Tôn sao? Bản Tôn dù bị thịt nát xương tan, cũng không cần ngươi hy sinh bản thân để cứu ta."
Nam Cung Tuyết Y bỏ ngoài tai lời nói của y, nhìn thẳng Huyết Bàng Vương nói: "Bàng Vương, ta nguyện lấy một mạng đổi một mạng, hi vọng người có thể thành toàn."
Huyết Bàng Vương quét mắt qua Nam Cung Tuyết Y, mở cái miệng móc câu nói: "Nếu ta không thành toàn thì sao?"
"Như vậy. . . Ta cũng chỉ có thể lấy cứng đối cứu. Ta biết rõ, ta tiêu hao quá nhiều linh lực, hiện tại nếu cứng đối cứng, e rằng không có khả năng. Nhưng mà dù biết như thế, ta cũng sẽ dốc toàn lực thử một lần."
Nam Cung Tuyết Y vừa dứt lời, tay trái túm chặt Thánh Tôn, tay phải ngưng tụ linh lực hướng tới đám Hắc Bàng.
Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Bàng nhi, nếu Nam Cung Tuyết Y nhất định phải cứu Thánh Tôn, vậy thì tác thành cho hắn đi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Ngân Lang và Thanh Báo lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Tên này một lòng muốn hại vương phi, vì sao vương phi không thừa dịp này loại trừ hắn, mà lại thả hắn, đây không phải là lưu lại một mầm họa lớn sao?
Chẳng lẽ. . . Vương phi đã từng với bọn họ, nếu biết dùng mưu trí, có khi kẻ địch lại là con cờ mang lại lợi ích cho mình. Xem ra, vương phi lưu lại Thánh Tôn, nhất định là có ẩn ý.
Tiểu Bàng nhi? Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, hàng trăm con đại bàng đang chờ lệnh của Huyết Bàng Vương lập tức ngừng vỗ cánh, thân thể to lớn ngã trên mặt đất lạnh lẽo.
Sau khi đứng lên, bọn chúng không khỏi vùi đầu vào cánh, liều mạng đè nén tiếng cười.
Bọn chúng đương nhiên biết Tiểu Bàng nhi trong miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt là ai, nhưng mà Vương của bọn chúng uy vũ như thế, sao có thể trở thành Tiểu Bàng nhi "đáng yêu" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nói chứ? Chuyện này. . . sao bọn chúng có thể không buồn cười chứ?
Cùng lúc đó, Huyết Bàng Vương nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt gọi, cả người liền chao đảo.
Nó chậm chạp bay đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt buồn bã nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bất mãn nói: "Đừng gọi người ta Tiểu Bàng nhi!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khúc khích, duỗi ngón tay túm lấy cái cánh nó nói: "Không gọi ngươi Tiểu Bàng nhi, vậy gọi là gì a?"
"Tất cả mọi người đều gọi ta là Bàng Vương, xưng hô như thế oai phong cỡ nào a!" Huyết Bàng Vương cao ngạo thốt ra một câu, nhưng sau đó liền ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói tiếp.
"Nhưng mà, người là chủ nhân của ta, dĩ nhiên người không thể gọi ta là Bàng Vương, như vậy. . . Sẽ tổn hại thân phận cao quý của chủ nhân. Chủ nhân có thể ban thưởng cho ta một cái tên, chỉ là đừng lấy cái tên mất uy như Tiểu Bàng nhi, tốt nhất hãy ban cho ta một cái tên khí phách nha."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọc chọc cánh Huyết Bàng Vương, mở miệng tà mị nói: "Được rồi! Tạm thời cứ gọi ngươi Tiểu Bàng nhi, sau đó ta sẽ động não nghĩ cho ngươi một cái tên khí phách."
Ngượng ngùng trong mắt Huyết Bàng Vương lại chuyển lạnh lùng nhìn Thánh Tôn sau lưng Nam Cung Tuyết Y nói: "Chủ nhân có lệnh, hôm nay sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngày sau ngươi còn dám khiêu khích chủ nhân, ta nhất định không tha."
Đối với Thánh Tôn mà nói, lời nói và hành động của Huyết Bàng Vương, quả thực là một sự sỉ nhục to lớn.
Nhưng mà, hiện giờ hắn không làm gì được Huyết Bàng Vương, dù có hận, cũng chỉ có thể giả câm điếc, nén giận trong lòng.
Nam Cung Tuyết Y nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm kích, mở miệng nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đa tạ!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt trêu đùa mấy sợi tóc bên má, bỗng nhiên nghiêng đầu, nở nụ cười xinh đẹp nhìn Nam Cung Tuyết Y.
"Không cần cảm ơn! Ta có thể tha cho Thánh Tôn, cũng sẽ không để ngươi chịu chết thay y. Nhưng mà, ta cũng không thích làm giao dịch lỗ vốn, vì vậy trước khi rời đi, ngươi nên nói cho ta một ít chuyện chứ?"
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, thân thể Nam Cung Tuyết Y cứng đờ. Dù trong lòng đã đoán được ý tứ trong đó, vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi. . . Muốn ta nói chuyện gì?"
"Lúc trước ngươi sai người cướp Độc Tiên Mộng La Yên đi, đến tột cùng là vì cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nói tiếp: "Tốt nhất ngươi nên nói thật, con người của ta tính khí không tốt. Nếu ngươi chọc giận ta...ta chắc chắn sẽ thu lại lời nói trước đó."
Nam Cung Tuyết Y khẽ nhếch môi, nói ra dụng ý của mình: "Mộng La Yên có một thứ, mà thứ đó rất cần cho Hiên Viên Diễm sau này. Ta sai người cướp Mộng La Yên, là muốn lấy thứ đó trong tay nàng ta giao cho Hiên Viên Diễm."
Sợ rằng ngoài mặt là ý tốt, thật ra là dùng nó để uy hiếp Diễm đi?
Bằng không, nếu thật sự có lòng muốn tặng cho Diễm, có thể ép Mộng La Yên giao cho mình, sau đó để mình giao cho diễm, cần gì phải hao tâm tổn sức như thế?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, híp mắt nhìn Nam Cung Tuyết Y nói: "Cái thứ mà ngươi nói. . . ngày sau Diễm sẽ cần đến, rốt cuộc là vật gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]