Gió nhẹ nhàng thổi qua mọi ngõ ngách, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm lệnh bài vàng óng ánh trong tay, bàn tay khẽ vuốt lệnh bài.
Ánh tịch dương chiếu xuống, lệnh bài khắc hình rồng phát sáng dưới ánh nắng mặt trời. Lệnh bài màu vàng khắc hình rồng – tượng trưng cho quyền lực tối cao của Long Diệu Hoàng triều. Nhìn thấy lệnh bài, giống như nhìn thấy Hoàng Thượng.
Vô luận là quan viên lớn nhỏ, hoặc là các lão bách tính, thấy lệnh bài như thấy vua tất vả mọi người đều phải hành lễ. Nếu trong tay có lệnh bài này, trừ hoàng thân quốc thích ra, bất luận là kẻ nào cũng có thể tiền trảm hậu tấu.
Lệnh bài này, chính là lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt giải độc cho Hiên Viên Ly mà có được.
Lúc này, người Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong, phịch một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nằm sắp miệng hô to — Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Mặc dù cùng mọi người đồng dạng quỳ xuống, nhưng mà bắp thịt trên mặt hắn lại giật giật. Hắn, ở Linh Cung dưới một người, trên vạn người. Chỉ là một Long Diệu Hoàng Triều nhỏ bé thì tính là cái gì chứ?
Nếu hắn nói ra thân phận thật sực của mình, đừng nói là Hiên Viên Ly, dù là Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc, Tây Thần quốc, chỉ sợ cũng run rẩy cung kính hành lễ với hắn.
Xui xẻo a, bi thống a! Mình ẩn giấu ở một nơi, len lén đùa giỡn không phải là rất tốt sao? Vì sao phải dịch dung trà trộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940060/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.