Bầu trời xanh, khảm những áng mây trắng muôn màu muôn vẻ, biến hóa khôn lường.
Hai mươi mấy tên hộ vệ Thừa Tướng phủ mê man ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt như bị thần kinh, lười biếng cuộn mình lại, giống như đắm chìm trong giấc mơ.
Mây trắng lững lờ, làm người ta mơ mơ hồ hồ. Nhưng tâm tư của Thụy vương phi, so với đám mây trắng kia, chỉ có hơn không có kém a.
Nàng thưởng thức một bàn mỹ vị xong, không phải nên cùng quản gia vào phủ tìm kiếm Tiểu Kim Chồn sao? Sao hiện tại, nàng tùy tiện ném cái khay thức đi, gục đầu xuống ngáy o o chứ?
Phía sau nhuyễn tháp, người linh Cung dịch dung thành tiểu thương ở Long Diệu, không nói gì chớp chớp mắt, khóe môi nổi lên nhàn nhạt ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang điềm nhiên đi vào giấc ngủ.
Hành động hôm nay, đối với người thường có thể nói là một hồi máu tanh. Nhưng mà, đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng mà nói, lại phảng phất như nhàn chán đến cực điểm, tùy ý tìm một trò chơi giải sầu thôi. Trò chơi này, nàng thích chơi. Những người bị nàng bức tham dự trò chơi, chỉ có thể run sợ trong lòng a.
Nhóm tiểu thương còn lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thụy vương phi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngủ, cái trán có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Mệnh lệnh cho bọn họ tới đây bày bán, còn nói phải mang theo nguyên liệu nấu ăn, kết quả chỉ ăn một mâm sủi cảo hấp. Luôn mồm nói muốn tìm bảo bối đã đánh mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940055/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.