Trong mắt Lăng Tiêm Tiêm hiện lên một chút hoảng hốt rồi nhanh chóng biến mất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tự nhiên không bỏ qua. Mắt ngọc lưu chuyển, không chút để ý quét qua Lăng Tiêm Tiêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng cười nói: "Kim Chồn Cầu Cầu, sủng vật bảo bối của bổn vương phi ."
"Kim Chồn?" Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc ngẩn người, cao giọng kinh ngạc thốt lên. Nàng, thì ra không phải đến tìm Kim Phỉ Thúy? Nàng. . . Rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì?
"Đúng nha, Kim Chồn. Nếu không, Lăng đại tiểu thư cho là Thụy vương phủ đánh mất cái gì chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, chau mày phượng nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm.
"Nực cười, sủng vật Kim Chồn của ngươi bị mất, có quan hệ gì với phủ Tả Thừa Tướng ta? Bên trong phủ Tả Thừa Tướng căn bản không có sủng vật Kim Chồn gì cả." Vẻ kinh ngạc trong tròng mắt mặc dù đã thu lại hết, nhưng trong lòng Lăng Tiêm Tiêm vẫn không có cách giải. Càng đoán không ra ý đồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng cảm thấy gió lạnh sau lưng thổi đến vù vù.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thay đổi tư thế lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, dung nhan tuyệt sắc cười lên càng thêm phong tình mị hoặc nói: "Sáng nay, sủng vật Tiểu Kim Chồn của ta bởi vì nghịch ngợm gây sự, cắn hỏng tử y mà Diễm thích nhất. Thế nên, ta mới hung hăng quát nó mấy câu. Có thể vẻ mặt của ta lúc đó quá dữ tợn, Tiểu Kim Chồn tưởng lầm ta muốn đánh nó, cho nên liền kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-ta-phi/2940047/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.