Chương trước
Chương sau
"Lời nói cuồng ngạo có thể nói, nhưng cũng nên để cho mình một đường lui. Nếu ngươi không gieo được số điểm nhỏ hơn, sòng bạc cũng không cho ngươi vào nữa." Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, hai tròng mắt chứa lạnh lùng cùng trào phúng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nàng thực hoài nghi đầu óc Thượng Quan Ngưng Nguyệt có phải thần kinh có vẫn đề hay không, lời nói không thực tế như thế nàng cũng dám nói ra?

Cốc xúc xắc không gian có hạn, đem sáu mươi viên xúc xắc xếp thành sáu hàng, mỗi hàng mười viên đã là cực hạn rồi. Này không đơn thuần là kỹ thuật a, bởi vì kỹ xảo xúc xắc có cao tới đâu, cũng tuyệt đối không thể đem không gian trong cốc xúc xắc mở rộng ra ha?

Cho nên, mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có kỹ xảo gieo xúc xắc xuất sắc, thì số điểm nhỏ nhất cũng chỉ có thể là sáu, căn bản không có khả năng nhỏ hơn sáu a.

"Thượng quan Ngưng Nguyệt, ngươi khoác lác cũng không đỏ mặt sao?" Có người bĩu môi, hướng ánh mắt hèn mọn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Mặt nàng bị tàn nhang ghê tởm che kín, cho dù đỏ mặt chúng ta cũng không phát hiện được a." Có người nhất thời quên sự tích Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổ Tuyên vương phủ, lại bắt đầu dùng lời nói chanh chua trào phúng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Nga nga nga, thì ra là thế. Thượng quan Ngưng Nguyệt, vậy ngươi liền tiếp tục nói khoác đi, yên tâm, chờ ngươi khoác lác đến tróc da trâu, chúng ta sẽ vui mừng tìm giúp ngươi cái động, cho ngươi vào đó."

"Hà tất phải lãng phí tìm động, trực tiếp tìm mấy miếng vải đen cho nàng, để nàng che kín mặt không phải rất tốt sao? Như vậy chúng ta có thể bớt việc, lại có thể tránh cho khuôn mặt xấu xí như quỷ của nàng làm bẩn chúng ta mắt."

Mọi người ta một câu ngươi một câu trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giống như đối với bọn họ mà nói, chế giễu Thượng quan Ngưng Nguyệt, chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống.

"Quả thực muốn chết." Thanh Báo tính tình có vẻ xúc động, nghe được có người trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống. Cắn răng thốt ra bốn chữ, tiếp hắn vung tay áo lên, tay nắm thành quyền chuẩn bị xông lên đánh những người đó.

"Vương phi nếu muốn giáo huấn bọn họ, đã sớm xuất tú hoa châm khâu miệng bọn họ rồi, làm sao còn tới phiên ngươi động thủ?" Ngân Lang tính tình có vẻ ổn trọng mở miệng lạnh nhạt nói, đưa tay túm lấy Thanh Báo.

“Bọn họ châm chọc thành như vậy, ngay cả ta đều giận không thể át, vương phi lại vẫn có thể chịu được sao?" Thanh Báo vẻ mặt khó chịu bỏ tay Ngân Lang ra, căm giận bất bình nói thầm.

"Lấy tác phong của vương phi, sao lại bỏ qua cho những người đó chứ? Người nhất định sẽ trừng phạt bọn họ thích đáng, ngươi chờ xem kịch vui đi." Ngân Lang cười nhạt, tiếp tầm mắt từ trên mặt Thanh Báo rời đi, híp mắt nhìn về phía trước.

"Châm chọc đủ chưa?" Hai con mắt quét qua đám người trào phúng chính mình, tựa hồ không cho phép dừng cuộc chơi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị cười hỏi.

"Còn không có châm chọc đủ đâu, thế nào?" Những người chế giễu hăng say nhất trong đám cờ bạc, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi, bọn họ trăm miệng một lời trả lời.

Nguyên lai lời đồn cũng không thể tin a, lúc trước rốt cuộc là ai tạo ra tin đồn a, nói cái gì Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo làm nổ hoa viên Tuyên vương phủ, còn làm cho Tuyên vương hộc máu hôn mê? Nhìn đi, bọn họ chế giễu nàng đã nửa ngày, nàng ngay cả giận cũng chưa dám giận một chút?

"Tốt lắm, nếu còn chưa châm chọc đủ, vậy các ngươi liền tiếp tục đi. Bất quá. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng cười, lãnh mâu híp lại hướng về phía bọn họ nói: "Khi ta gieo xúc xắc, mà số điểm nhỏ hơn so với Lăng Tiêm Tiêm, liền chứng minh Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không có khoác lác. Nếu ta không có khoác lác, lại bị các ngươi vô duyên vô cớ chế giễu, ta có phải nên vì sự ủy khuất của mình mà làm chút gì đó không?"

Thượng quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, gió nhẹ thổi đến, vây quanh thân hình nàng. Tóc đen cùng tử y bay bay, đôi đồng tử tản ra sự sắc bén thị huyết.

Nàng đột nhiên chuyển biến thành biểu tình âm lãnh, nháy mắt uy hiếp nhóm cờ bạc, một luồng khí lạnh thổi về phía bọn họ. Ý cười trào phúng trên mặt nhất thời mất đi, thay vào đó là biểu tình làm người ta sợ hãi, run rẩy.

"Ngươi. . . Ngươi có ý gì?" Đám cờ bạc nhát gan, phát ra thanh âm nhu nhu nhược nhược.

"Ta không thể bị các ngươi chế giễu không công, không phải sao? Cho nên, khi ta mở cốc xúc xắc ra, nếu ta thắng Lăng Tiêm Tiêm, những người châm chọc ta, toàn bộ đều phải chân thành xin lỗi ta." Thượng quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu đôi mày thanh tú, giọng điệu u lãnh.

"Ngươi. . ." Đám con bạc nuốt nước miếng.

"Cẩn thận nghe rõ, chân thành xin lỗi chính là. . . Các ngươi phải nằm úp sấp, bò ra khỏi sòng bạc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, vô cùng chậm rãi nói.

"Hí. . ." Đám con bạc hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch một mảnh. Bọn họ đường đường là nam nhi bảy thước, nàng lại bảo bọn họ bò ra ngoài như súc vật? Hành động này đối bọn họ mà nói, quả thực vô cùng nhục nhã.

"Xứng đáng." Thấy tình hình này, Thanh Báo phun ra hai chữ, con người đầy ý cười vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ không biết sống chết châm biếm dung mạo của tiểu vương phi, tiểu vương phi liền giẫm lên tôn nghiêm của bọn họ, làm cho bọn họ giống như cẩu bò ra ngoài. Trừng phạt như vậy, quả thực so với đòn đau còn đã nghiền hơn.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi bảo chúng ta đi ra ngoài, thì chúng ta sẽ đi sao? Lão tử cố tình không đi, xem ngươi có thể làm gì ta?" Lúc này, một dân bạc trung niên bỗng dưng nắm chặt quả đấm, kêu gào với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng ra cửa.

Cổ tay đột nhiên bị cuốn lấy, một sợi chỉ đỏ như máu từ tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay ra, ở giữa không trung tản ra hồng quang rực rỡ, giống như hỏa long quấn lẩy cổ tên cờ bạc trung niên.

Tốc độ quá quỷ dị, nhanh đến làm người ta không thể suy xét? Nàng căn bản không có chút nội lực, làm sao có thể làm được như thế? Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm đang thờ ơ lạnh nhạt đứng xem, cũng không khỏi chấn kinh.

Đám còn lại thì đổ mồ hôi lạnh nơi sống lưng, trong lòng âm thầm may mắn, hoàn hảo bọn họ không có đi khiêu khích Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Ngươi. . ." Đau đớn đến hít thở không thông làm gã trung niên mở to hai mắt nhìn, hai tay lập tức kéo sợi chỉ, ý đồ ngăn lại việc bị thắt cổ.

Sưu một tiếng vang lên, sợi chỉ đánh văng hai tay gã, để lại mấy vết máu thật sâu chỗ cổ hắn, ở giữa không trung vẽ lên một đường cong quỷ dị, lại trở về trong tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Khi ta chưa mở cốc xúc xắc, nếu ai có ý đồ chạy trốn, ta liền đánh gãy chân hắn. Khi ta mở ra, các ngươi nhìn thấy rõ ràng điểm của ta nhỏ hơn sáu, mà không tự giác bò ra ngoài, ta liền lấy mạng của các ngươi." Trong môi tràn ra thanh âm âm lãnh, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, ngón tay ngọc nắm lấy cốc xúc xắc trên bàn.

Không còn ai dám nghi ngờ lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ thật sâu cảm nhận được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếu muốn lấy mạng bọn họ, thì đơn giản giống như bóp chết con kiến vậy.

Giờ phút này điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là âm thầm cầu nguyện, cầu cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt không gieo được số điểm nhỏ hơn sáu. Bằng không. . .

Cái cốc nhẹ nhàng phất qua mặt bàn, toàn bộ sáu mươi viên xúc xắc đều rơi vào trong cốc. Mấy sợi tóc rủ xuống, năm ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng lắc.

Lúc trước khi Lăng Tiêm Tiêm lắc xúc xắc, động tác mau lẹ làm người ta hoa cả mắt. Mà nay, động tác của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại chậm làm người ta không biết nói gì, giống như một người thường chẳng biết gì về cờ bạc vậy.

Phanh một tiếng vang lên, cốc xúc xắc đổ xuống mặt bàn. Mọi người ngừng hô hấp, tập trung nhìn xem số điểm.

Cốc được nhấc lên, xúc xắc hiện ra. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.