Tống Tương bừng tỉnh, cô mơ màng mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong gian nhà tranh dột nát, mái nhà thủng lỗ chỗ, bị mưa dột ướt sũng, trong nhà chỉ có một vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ, một mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
"Mình đang ở đâu?"
"Không phải mình đã chết trong vụ nổ kia sao?"
Trong khi Tống Tương suy nghĩ thì ngoài sân truyền lại tiếng gào thét tức giận:
"Tướng công! Chàng không thể bán Hoa nhi được, y là con của chàng, sao chàng có thể bán y để lấy tiền đánh bạc được, y là tâm can bảo bối của thiếp!"
Đứng ở cửa Tống Tương nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò ốm yếu ôm chặt một đứa bé trai khoảng ba đến bốn tuổi; đang bị một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn đánh cho tơi tả.
"Cút"
Từng roi lại từng roi hạ xuống, người phụ nữ đau đớn hét lên, còn tay vẫn ôm chặt đứa bé nhất quyết không buông.
"Khốn nạn! Y là con hoang mà ngươi vụng trộm mang từ bên ngoài về, nuôi hắn còn muốn tốn tiền của lão tử, thật là muốn tức chết lão tử đây mà!"
Loading... Người đàn ông không giận dữ không ngừng mắng chửi và trút đòn roi xuống thân thể người phụ nữ.
"Lão tử nuôi chúng lớn thế này rồi, giờ là lúc chúng hiếu kính lại lão tử"
Nói xong ngươi đàn ông vươn tay giật lấy đứa bé trên tay người phụ nữ, còn đứa bé thì khóc lóc thảm thiết không ngừng. Tiếng mắng chửi, khóc lóc ồn ào đã đánh thức Tống Tương tỉnh dậy. Trong đầu nàng hiện lên dòng kí ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/231978/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.