Chương trước
Chương sau
"Chi bằng để ta đến nhà lao huyện nha một chuyến xem sao!"
Trong phòng, Hạ Thiên đang ngồi im nhìn Tống Tương không biết Tống Tương suy nghĩ gì mà nhìn nàng bồn chồn không yên. Trời dần về khuya, càng làm màn đêm mùa thu đêm lạnh não. Đêm nay có lẽ Chu Tiêu sẽ không trở về, trong lòng Tống Tương tự nhiên thấy không thoải mái. Tuy nhiên nàng cũng đoán rằng có lẽ là do Chu Tiêu chưa biết chuyện, bằng không với tính cách của hắn khi biết chuyện nhất định hắn sẽ vội vàng trở về. Tống Tương đang mải suy nghĩ về mớ bòng bong trước mắt thì nghe được Hạ Thiên nói, nàng quay đầu lại ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi định cướp ngục?"
Hạ Thiên đột ngột cong khóe miệng một cách tà ác, hắn ta vừa nhìn vừa chuyển thanh kiếm từ tay này qua tay khác:
"Có gì không được, ta hành tẩu giang hồ, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, chỉ là một nhà tù cỏn con sao có thể làm khó được ta?"
Nghe hắn ta nói những lời vô nghĩa, Tống Tương chỉ thấy càng thêm nhức đầu.
"Sau đó thì sao?"
Tống Tương khẽ hỏi rồi nhìn hắn đang rất cao hứng giống như đã sẵn sàng đi cướp ngục.
"Cái gì?"
Hạ Thiên đương nhiên không hiểu ý tứ của nàng, Tống Tương bèn lặp lại câu hỏi của mình một cách đầy đủ nhất:
"Sau khi cướp ngục thì sao? Liệu chúng ta còn có thể tiếp tục ở lại trấn Khổ Thủy này nữa không? Khi cả nhà ta bị tróc nã ai sẽ là người đứng ra giải quyết hậu quả này?"
Hạn Thiên nghẹn họng, thật tình mà nói hắn ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Tống Tương thấy hắn ta nghẹn lời đoán được hắn ta đã biết biện pháp của hắn ta ngu ngốc đến cỡ nào, nàng lạnh nhạt nói:
"Ta và Hoa nhi lớn lên ở đây hơn nữa mẫu thân của ta lại càng không muốn rời khỏi nơi đây. Lúc trước khi chúng ta chuyển nhà từ trong sơn thôn vào trấn mẫu thân đã tận lực phản đối, giống như việc chúng ta cố tình rời khỏi đây sẽ gặp phải tai ương. Ban nãy ngươi nói đến nhà lao huyện nha xem xét ta tin ngươi có bản lãnh này nhưng lại càng tin tưởng ngươi không có khả năng giải quyết hậu quả. Trừ phi sau khi chúng ta cướp ngục mà vẫn có thể bình an vô sự tiếp tục sống ở lại đây một cách đường hoàng. Đương nhiên điều này sẽ không bao giờ xảy ra."
Hạ Thiên liên tục nghẹn lời ngay cả nửa lời cũng không nói lại được với nàng, là do bản thân hắn quá kích động nên mới không để ý đến đại cuộc.
"Cô nương chẳng nhẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn đệ đệ của mình phải chịu cực khổ trong nhà lao hay sao? Ta nghĩ dù cho cô nương có chịu đựng được nhưng mẫu thân của cô nương sẽ không chịu đựng được. Hiện tại bây giờ bà ấy còn đổ bệnh nặng, đây là tâm bệnh, mà tâm bệnh thì không có thuốc chữa nếu như đệ đệ của cô nương không trở lại thì mẫu thân của cô nương cũng không thể khỏi bệnh được!"
Hạ Thiên thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, bấy giờ đến lượt Tống Tương nghẹn lời. Hắn nói đúng, tâm bệnh của mẫu thân cần phải dùng tâm dược. Mẫu thân chỉ là vì lo lắng quá độ cho Tống Hoa mà sinh ra tâm bệnh, lúc này do quá mệt mỏi mới ngủ thiếp đi. Trước tiên nàng dỗ dành mẫu thân ngủ và trong lòng tự có cân nhắc, nàng định khi trời sáng sẽ đến huyện nha tìm người. "
Ai ngờ lúc này có tiếng động từ ngoài cửa chuyền đến. Hạ Thiên cùng Tống Tương nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt thế này ai còn đến gõ cửa nữa. Hạ Thiên ban đầu cũng ngờ vực, rất nhanh sau đó hắn ta nở một nụ cười đầy ẩn ý:
" Có lẽ ý trung nhân của cô nương đã trở về! Nếu như ta là hắn khi biết tin nhất định sẽ trở về nhanh nhất có thể. Muộn như thế này hắn còn nhìn thấy ta và cô nương vẫn còn đứng đây có khi hắn lại ăn dấm chua. "
Tống Tương tức giận trừng mắt với Hạ Thiên:
" Tại sao trước đây ta bà tám nhiều chuyện như vậy? Ta cứ nghĩ ngươi là một sát thủ lạnh lùng còn bây giờ xem ra người cũng chỉ là bà tám nhiều chuyện không hơn không kém. "
Hạ Thiên đương nhiên không biết bà tám nhiều chuyện là thế nào nhưng nhìn biểu hiện đắc ý của Tống Tương thì hắn ta đoán được chẳng phải là thứ gì tốt đẹp. Hắn ta ngừng nói chuyện đi ra mở cửa, dưới bàn tay chữa trị của Tống Tương khuôn mặt của hắn gần như đã lành hẳn, chỉ còn thấy một vài vết sẹo mờ, chưa đầy một tháng nữa là hắn có thể khỏi hoàn toàn.

Đây có lẽ cũng là lý do vì sao Hạ Thiên ngày một sôi nổi. Tống Tương đoán rằng đây mới là bản tính sẵn có của hắn, chỉ là do về sau gặp quá nhiều biến cố nên mới trở nên máu lạnh đến như vậy. Bây giờ tâm bệnh của hắn đã được giải quyết nên cảm thấy tốt hơn, cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
" Ngươi là ai? "
Sau khi Hạ Thiên ra mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên râu dài dáng dấp hơi gầy nhưng không làm giảm đi khí phách của ông ta. Nhất là con người đen nhánh của ông ta liên tục đảo, nhìn diện mạo của ông ta cũng đoán được ông ta là một người biết tính toán và giỏi quan sát sắc mặt của người khác.
Hạ Thiên không thích loại người này nên đã chặn ông ta ngoài cửa và hỏi thân phận. Hạ Thiên chưa gặp sư gia, sư gia cũng chưa gặp Hạ Thiên bao giờ, sư gia không biết trong Tống gia có một nam nhân như vậy. Ông ta suy đoán về thân phận của nam nhân này vào mối quan hệ với Tống Tương vì vậy đã không nghe rõ câu hỏi của hắn, ông ta cũng lên tiếng hỏi:
Ngươi là ai?
Hạ Thiên nghe xong nét mặt trầm xuống:
" Rõ ràng ta là người hỏi trước! Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt đến đây có việc gì? "
Hạ Thiên nhìn người này rất không bình thường, tuy hắn ta không phải biết tất cả những người xung quanh đây nhưng ban đêm đến nhà gõ cửa thế này thì không được bình thường, rất có thể hắn ta đã gặp người này một lần rồi nhưng không nhớ rõ:
" Ta là thuộc hạ thân cận của Huyện Thái gia, đêm muộn ghé thăm là do Huyện Thái gia chỉ định đến gặp Tống đại phu. "
Sư gia tuy không biết thân phận của người đang đứng trước mặt là ai nhưng lại xem vai vế của hắn tương đương với Tống Tương để xưng hô khi nói chuyện, bằng không nếu là người khác ai dám mở miệng nói chuyện với ông ta như vậy.
" Ồ! Là người của huyện nha, Huyện Thái gia không phân biệt rõ trắng đen vô cớ bắt bừa bãi một tiểu hài tử giờ mới biết bản thân mình đã sai nên muốn giữ mặt mũi mà nửa đêm sai thuộc hạ đến chủ động nhận lỗi sao? "
Hạ Thiên không nóng không lạnh nói, sư gia nghe xong lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Ông ta chưa bao giờ là người tốt, sao có thể cho phép người khác cưỡi lên đầu mình mà cợt nhả như vậy.
" Ngươi là ai? Sao lại ăn nói hàm hồ như vậy? Cẩn thận ta báo lên Huyện Thái gia trị ngươi tội bất kính. Chỉ cần một khoảng thời gian dạy dỗ và ngay lập tức ngươi sẽ biết cái gì gọi là cư xử đúng mực! "
Tay sư gia chỉ thẳng mặt Hạ Thiên tức giận nói đến nỗi nước bọt văng ra tứ phía. Hạ Thiên không hài lòng lùi lại vài bước sau đó lạnh lùng nói:
" Cùng lắm là giam ta vào nhà lao, các ngươi nghĩ nhà lao đó của các ngươi có thể giam giữ được ta hay sao? "
" Ngươi! "
Sư gia giận tím mặt, vì lúc này không phải là thời điểm thích hợp nếu không ông ta nhất định sẽ không buông tha cho cái tên tiểu tử kêu ngạo này, sẽ để hắn phải nếm đủ tư đau khổ. Nhưng vì bây giờ ông ta còn có việc quan trọng nhất cần phải làm.
Tống Tương ở trong sân vẫn chưa thấy người vào sân lại loáng thoáng nghe được bên ngoài cổng có tiếng nói chuyện. Nàng sợ đánh động đến Lý thị sẽ làm Lý thị thức giấc nên đã vội vàng khoác một chiếc áo choàng bước ra ngoài xem xét. Dưới ánh trăng nhàn nhạt cùng se se lạnh của đêm mùa thu, Tống Tương vận y phục trắng như tuyết, bên ngoài khoác một áo choàng bằng lụa sa tanh mỏng.
Làn da sáng bóng như ngọc, tóc dài mái tóc dài đen nhánh, đeo một đôi hoa tai bằng ngọc, toàn thân nàng được bao phủ bởi một vầng hào quang sáng chói và khí chất bất phàm. Cả sư gia và Hạ Thiên đều nhất thời ngây ngẩn cả người, nhất là lúc cơn gió chợt thổi qua hương thơm nhẹ nhàng trên cơ thể Tống Tương tỏa ra thật hấp dẫn.
" Tống đại phu, cuối cùng ngài cũng xuất hiện! "
Sư gia nhìn thấy người đến là Tống Tương, ngay lập tức mở miệng hỏi dồn dập:
" Tống đại phu, người này là ai? Sao ta chưa từng gặp bao giờ? "

Tống Tương không ngờ người đến đây lúc đêm khuya lại là sư gia của nha môn. Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng chỉ ngây người trong giây lát rồi trấn tĩnh lại ngay lập tức vì nàng đã đoán được bảy tám phần ý định của ông ta đến đây là gì.
" Sư gia, đêm đã khuya, có chuyện gì mà ông phải đích thân đến đây vậy? "
Tống Tương lạnh lùng nói nhưng trên mặt không có lấy một nụ cười cũng không có một chút ý tứ hoan nghênh ông ta đến đây. Mặc dù biết trong chuyện này ông ta không làm sai nhưng khi thấy thái độ của Tống Tương như vậy khiến cho ông ta thấy áy náy giống như chính ông ta là người làm sai, giống như chính ông ta đã ra lệnh bắt giam Tống Hoa vào nhà lao. Sư gia gãi tai rồi nói:
" Tống đại phu.. đại nhân.. phân phó.. đưa.. đưa cho ngài thứ này!
Ngay khi sư gia nói xong, ông ta đã đặt một gói nhỏ vào trong tay của Tống Tương. Tống Tương nhíu mày, nàng không muốn cầm thứ đó bởi vì nàng biết thứ mà sư gia mang đến chắc chắn không phải là chuyện gì tốt. Nhưng sư gia đã đích thân đến đây muốn nói cho mình, nếu không nghe thì quá ấu trĩ vì vậy nàng đã cầm lên, tay cảm thấy bên trong còn có thứ gì đó. Nàng đang định hỏi thì bên trong rơi ra một lọn tóc.
"Đây là?"
Dưới ánh trăng Tống Tương nhìn thấy lọn tóc thì sắc mặt của nàng lập tức thay đổi, nàng túm cổ áo của sư gia gằn lên từ từ:
"Các người đã làm gì đệ đệ của ta?"
Đột nhiên trong lòng nàng trở lên hốt hoảng, những lời làm vừa trấn an Lý thị đã trở lên vô nghía, nàng lo lắng tột độ bởi vì sợ Huyện Thái gia sẽ ra tay.
"Đau quá! Đau quá!"
Khi Tống Tương túm cổ áo sư gia còn kéo theo cả da thịt của ông ta, Tống Tương vì tức giận đã không nghe ông ta nói gì mà chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt bừng bừng lửa giận. Như thể sư gia không nói rõ ràng chuyện này thì nhất định không tha cho ông ta. Sư gia không còn cách nào khác đành phải thành thật nói:
"Huyện thái gia yêu cầu ta mang đến và nhắn rằng Tống Hoa rất nhớ nhà và không ngừng khóc lóc!"
Nghe đến đây Tống Tương trong lòng dâng lên một cỗ xót thương. Ngay sau đó nàng bắt đầu nghi ngờ lời nói của sư gia:
"Có thật là như vậy không?"
Nàng hỏi nhưng trong ánh mắt của nàng tràn đầy sự răn đe.
"Không.. không phải.. ban đầu cai ngục nói nó khóc lóc nhưng về sau không còn khóc nữa, đệ đệ của cô nương rất căn bản. Cai ngục đã ra ngoài mua canh thịt và bánh nướng cho nó, vậy mà nó đã dùng mảnh bát vỡ để khoét tường với ý định bỏ trốn, về sau bị cai ngục phát hiện nên đã thành thật hơn rất nhiều."
Sư gia vừa dứt lời thì Hạ Thiên ôm bụng cười thành tiếng:
"Canh thịt? Sao ta chưa từng nghe nói qua thức ăn trong nhà lao lại ngon như vậy? Ngay cả nhà lao ở kinh thành cũng không có đãi ngộ như vậy, may mắn thì được ăn trấu trộn cùng với cám lấy đâu ra canh thịt mà uống. Ngươi xác định là ngươi không loè chúng ta chứ?"
Tống Tương nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, sư gia sợ Tống Tương hiểu lầm ý tốt của mình thì bộ và giải thích:
"Oan cho ta quá! Tống đại phu, tất cả đều là vì ngài mà ta không quản Huyện Thái gia phát hiện đã hối lộ cai ngục, yêu cầu cai ngục đưa vào phòng giam riêng, vì sợ lệnh lang không quen thức ăn trong nhà lao nên đã nhờ cai ngục mua đồ ăn cho lệnh lang, Tống đại phu, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi."
Tống Tương đương nhiên không nghi ngờ lời sư gia nói, mặc dù lời nói có chút vấn đề nhưng cũng đừng mong nàng thiếu ân tình này, suy cho cùng thì việc này đều là lỗi của huyện thái gia mà ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.