"Chi bằng để ta đến nhà lao huyện nha một chuyến xem sao!"
Trong phòng, Hạ Thiên đang ngồi im nhìn Tống Tương không biết Tống Tương suy nghĩ gì mà nhìn nàng bồn chồn không yên. Trời dần về khuya, càng làm màn đêm mùa thu đêm lạnh não. Đêm nay có lẽ Chu Tiêu sẽ không trở về, trong lòng Tống Tương tự nhiên thấy không thoải mái. Tuy nhiên nàng cũng đoán rằng có lẽ là do Chu Tiêu chưa biết chuyện, bằng không với tính cách của hắn khi biết chuyện nhất định hắn sẽ vội vàng trở về. Tống Tương đang mải suy nghĩ về mớ bòng bong trước mắt thì nghe được Hạ Thiên nói, nàng quay đầu lại ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi định cướp ngục?"
Hạ Thiên đột ngột cong khóe miệng một cách tà ác, hắn ta vừa nhìn vừa chuyển thanh kiếm từ tay này qua tay khác:
"Có gì không được, ta hành tẩu giang hồ, cũng không biết đã giết bao nhiêu người, chỉ là một nhà tù cỏn con sao có thể làm khó được ta?"
Nghe hắn ta nói những lời vô nghĩa, Tống Tương chỉ thấy càng thêm nhức đầu.
"Sau đó thì sao?"
Tống Tương khẽ hỏi rồi nhìn hắn đang rất cao hứng giống như đã sẵn sàng đi cướp ngục.
"Cái gì?"
Hạ Thiên đương nhiên không hiểu ý tứ của nàng, Tống Tương bèn lặp lại câu hỏi của mình một cách đầy đủ nhất:
"Sau khi cướp ngục thì sao? Liệu chúng ta còn có thể tiếp tục ở lại trấn Khổ Thủy này nữa không? Khi cả nhà ta bị tróc nã ai sẽ là người đứng ra giải quyết hậu quả này?"
Hạn Thiên nghẹn họng, thật tình mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016201/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.