Chương trước
Chương sau
Tống Hoa bị người của nha môn bắt giữ, Tống Hoa khi gặp phải cảnh này cũng biết là sẽ xảy ra như vậy nên cậu bé rất sợ sệt, khóc rống lên nước mắt lưng tròng ngoái đầu lại nhìn Tống Tương. Đối với Tống Hoa thì Tống Tương luôn là nơi tin tưởng để cậu ấy cậu bé dựa vào.
Tống Tương đương nhiên không muốn điều này xảy ra nhưng hiện tại nàng cũng không có cách nào khác, chứng cứ và người làm chứng đã nói rõ ràng đến vậy rồi nhưng Huyện Thái gia vẫn cố tình làm khó thì nàng cũng chưa biết phải làm như thế nào.
Tống Tương nhẫn tâm nhắm mắt lại để không nhìn thấy ánh mắt của Tống Hoa, để tâm bớt xáo trộn đau đớn, Cho dù Tống Hoa phải ngồi ở nhà lao thì cũng chỉ có mấy ngày mà thôi. Cũng chỉ là ba ngày, dù môi trường ở đó rất tệ nhưng có lẽ cũng không có vấn đề gì.
"Tống Tương tỷ, không để bọn bọn họ đưa Tống Hoa đi được!"
Tiểu cầu tử rất lo lắng, nó và Tống Hoa là bạn cùng chơi với nhau, một lớn một nhỏ, phụ mẫu của nó ra ngoài buôn bán còn nó ở nhà với nội tổ mẫu luôn bị nội tổ mẫu quản chặt, tuy nó chỉ thích nghịch ngợm xong cũng chỉ muốn chơi với Tống Hoa, mặc dù Tống Hoa là một người bạn trầm tính nhất mà nó từng biết:
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Cứu đệ!"
"Đừng sợ! Tỷ sẽ tìm cách cứu đệ sẽ không có chuyện gì đâu."
Tống Tương bấy giờ mới mở mắt ra nhìn và trấn an Tống Hoa. Nhưng đám sai nha này không biết nặng nhẹ quanh năm đối phó với tội phạm hung hãn lên buộc bọn họ phải hung hãn hơn đám tội phạm đó thì mới có thể thu phục được bọn chúng.
Nhưng Tống Hoa chỉ là một đứa trẻ không cần thiết phải tỏ ra hung hãn như vậy. Tống Tương nhìn đám sai nha còng tay tung hoa, hành động rất thô bạo, bọn họ ấn chặt bờ vai nhỏ của Tống Hoa ép buộc cậu bé đi về phía trước.
Tống Hoa lại không hợp tác, tuổi nó còn nhỏ đương nhiên sẽ không hiểu được nhà lao nha môn là nơi như thế nào. Nhưng nó được nghe mọi người nói nhà lao nha môn là một nơi rất kinh khủng, vậy nên trong mắt Tống Hoa thì nơi đó là một nơi vô cùng tàn nhẫn dã man, khi vào nhà lao nha môn rồi chẳng khác nào tự tìm đường đến quỷ môn quan.
Nó còn nghe nói trong nhà lao lúc nào cũng tăm tối ẩm ướt như ban đêm, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời. Chỉ cần bước vào nhà lao thôi là có thể nghe được tiếng gào thét của vô số oan hồn. Những oan hồn này sẽ đi lang thang khắp nhà lao, những người ở trong nhà lao rất có thể sẽ bị chết oan uổng khi bị các oan hồn nó bắt đi.
Điều đáng sợ hơn nữa vẫn còn ở phía sau, Tống Hoa còn nghe người ta nói, nếu không làm cai ngục hài lòng thì bọn họ sẽ liên tục tra tấn tù nhân bằng nhiều dụng cụ tra tấn khác nhau. Cẩu tử ca cũng từng nói với cậu bé rằng cai ngục ở nha môn rất thích lấy chiếc kẹp sắt màu đỏ nung trên than cho đến khi chiếc kẹp sắt cũng đỏ giặt rực như lửa. Rồi ấn kẹp sắt đó vào ngực thậm chí là cả vào mặt, sẽ bốc khói nghi ngút chỗ da thịt bị kẹp sắt đó chạm vào bị cháy khét lẹt. Ngoài ra còn cả tiếng la hét thảm thiết của người bị tra tấn. Có những người không chịu đựng được đau đớn liền bị ngất xỉu. Đừng tưởng rằng khi bị ngất xỉu thì quản ngục dễ buông tha cho bọn họ, đâu có chuyện dễ dàng như vậy. Ngay lập tức bọn họ mang theo một xô nước lạnh đến trực tiếp dội lên người nghi phạm chờ đến khi tỉnh lại thì tiếp tục tra tấn.

Còn một hình thức nữa là cai ngục sẽ lấy những loại dây leo ngày dài có ngạnh được nhúng qua nước ớt. Phạm nhân được cởi trói rồi cởi hết quần áo ra và trói bằng loại dây gai đó. Những cây ngay giải ngay lập tức cắm sâu vào thịt phạm nhân khiến cho phạm nhân đau đớn đến cùng cực nếu như có độc dược ở đây bọn họ sẵn sàng lựa chọn uống độc dược.
Huyết nhục lẫn lộn, máu không ngừng chảy ra đỏ chói mắt, điều đáng sợ hơn nữa là khi cởi trói dây ngay được rút ra những ngạnh của ngay trực tiếp móc vàng thịt khiến cho máu lại chảy ra nhiều hơn. Thậm chí còn có người đã sớm chảy máu đến chết.
Tống Hoa mới nghĩ đến hai phương thức tra tấn trong nhà lao mà trong đầu cậu bé không ngừng hiện lên những hình ảnh máu thịt lẫn lộn như vậy và chính cậu bé cũng trở nên sợ hãi nhiều hơn. Khuôn mặt nhỏ bé càng trở nên xanh xao tái nhợt, cái miệng nhỏ cũng không ngừng run rẩy, thậm chí cả bắp chân cũng run rẩy. Nha sai nắm chặt gông và đẩy cậu bé đi về đi mà không cho hắn tự mình bước đi.
"Tỷ tỷ!"
Giọng của Tống Hoa lúc này lạc hẳn đi, dây thanh quản của nó dường như bị tổn hại nghiêm trọng, Vẻ mặt bề ngoài của nó trông thật sự rất đáng thương. Tống Tương lúc này liếc nhìn về phía sư gia, nhưng ông ta cố ý cúi đầu giả vờ như không nhìn đến nàng, việc này ông ta không thể giúp được Tống Tương nên trong lòng ông ta lúc này rất bối rối.
"Tiểu Hoa! Tiểu Hoa! Các người mẫu thả tiểu Hoa ra!
Tiểu Cẩu tử nhìn sang Tống Tương không có ý định cứu Tống Hoa, tiểu Cẩu tử tử ngay lập tức chạy đến ngăn cản sai nha. Tiểu Cẩu tử đương nhiên không phải là đối thủ của đám sai nha vạn vỡ này. Một người trong đó thấy khó chịu với tiểu Cẩu tử liền túm tay của đứa bé này quăng nó ra xa. Tiểu Cẩu tử bị quăng xuống đầu cắm vào vũng bùn nếu đây không phải là bờ sông đất mềm y rằng tiểu Cẩu tử có rất có thể sẽ bị gãy đi vài cái răng.
Da thịt tiểu cầu tử dày, ngã xong nó lồm cồm bò dậy, không nói lời nào cũng không hề nổi cáu như thể người vừa bị ném không phải là nó. Lần này tiểu Cẩu tử thông minh hơn nó biết bản thân không thể làm gì được đám sai nha khi dùng các chiêu trò mà các hài tử chơi chung với nhau vẫn sử dụng. Bởi vì từ giây phút tiểu Cẩu tử bị quăng ra nó đã nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên.
Tiểu Cẩu tử biết nếu như cố tình đánh chính diện với sai nha thì nó không thể thắng nổi. Lần này nó nhảy vọt lên lưng người đang áp giải Tống Hoa. Sai nha quay người liên tục đi để lắc tiểu Cẩu tử xuống nhưng lại không được vì bị hai chân tiểu Cẩu tử kẹp chặt cổ, đây là lần đầu tiên hắn bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch đùa giỡn như vậy, xem ra là lá gan của tiểu tử này thật lớn.
Người nha dịch này ra sức hất tiểu Cẩu tử xuống mà không ngừng xoay mình. Vì muốn quẳng tiểu Cẩu tử xuống mà hắn ta không để ý đến chân nên cơ thể bị mất thăng bằng, sau đó hắn lảo đảo mấy bước chân khiến cho cơ thể ngã bổ nhào xuống và úp mặt vào đúng phân trên đường.
Đương nhiên tiểu Cẩu tử cũng sẽ bị hất văng ra ngoài, thấy mình đã thành công hai mắt của nó đột nhiên sáng người, cả người nó lúc này chẳng khác nào dã thú săn mồi. Tống Tương nhìn tiểu Cẩu tử trong lòng thầm kinh ngạc, hôm nay nhìn tiểu Cẩu tử lộ ra bản tính này khiến nàng cảm thấy chuyện này sẽ thêm phiền phức rắc rối.
Tiểu Cẩu tử đang định thừa thắng xông lên đuổi theo say nha thiện ngay lập tức xây nhà rút kiếm bên hông ra lông mày dựng ngược, hai mắt đỏ ngầu, mím chặt môi tức giận quát:
" Tiểu tử thối, ngươi muốn tìm chết? "

Sai nha nghiến răng nghiến lợi nói vừa nói hắn ta vừa rút ra thanh kiếm của mình. Đây là kiếm mà Huyện nha cung cấp cho hắn, tất cả vũ khí của huyện nha đều do thợ rèn ở phố Lý chế tạo ra, và không có buôn bán với bên ngoài. Huyện Thái gia cũng không phải là một người hào phóng tuy rằng ông ta không đặc biệt tốt với thuộc hạ nhưng việc đặt vũ khí ở phố Lý ngoài giá thành rẻ ra, hơn nữa lại đúng với suy tính nước phù sa không chạy ruộng ngoài.
Mặc dù bộ máy chính quyền ở Huyện nha là thấp nhất nhưng tất cả sai nha ở đây đều được cung cấp vũ khí. Triều đình hàng năm đưa ngân lượng trợ cấp xuống, chỉ cần làm sổ sách theo tiêu chuẩn rồi gửi đến lò rèn, phần được giảm từ lò rèn là ông ta được đút túi riêng.
Chuyện này ai cũng biết nhưng không ai dám bàn, vì ông ta có tham tiền của lão bách tính đâu ông ta chỉ là tham tiền của quốc khố. Mặc dù tiền của quốc khố cũng là do lão bách tính đóng góp nhưng nghe xong tất cả mọi người vẫn thấy thoải mái.
Ngạn ngữ có câu không phải của mình, không liên quan đến mình thì mặc kệ. Dù sao thì bản chất con người ta là thích bắt nạt kẻ yếu, hoàng đế ở xa, ông trời ở trên cao còn Huyện Thái gia lại là chủ của vùng đất này ai dám nói gì chứ. Chỉ cần ông ta không quá phận thì các vị trên cao kia cũng không để mắt đến.
Giá của vũ khí ở phố Lý tuy rẻ nhưng so với người dân bình thường trong trấn Khổ Thủy thì không hề rẻ chút nào. Dù sao thì hai lượng cũng không phải là con số nhỏ, nó đủ chi tiêu cho một gia đình nghèo trong vòng bốn tháng. Tuy đây là một khoản tham lam nhỏ nhưng không phải vị nào cũng như vậy, chỉ là có một số người hiểu biết quá nông cạn mới làm ra những chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không có khả năng sẽ lọt được lưới trời.
Đương nhiên Huyện Thái gia luôn biết tầm quan trọng của việc này, suy cho cùng thì vũ khí cấp cho sai nha đi truy bắt tội phạm thì tuyệt đối không được xảy ra sai sót, bọn họ chỉ làm việc theo mệnh lệnh nếu như vũ khí không đủ tốt nếu xảy ra tranh chấp xô xát chẳng may xảy ra xảy ra chuyện thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ đấy sao. Nghiêm trọng hơn nữa là bọn họ mà bị mất đi sinh mạng thì huyện Thái gia phải là người chịu trách nhiệm, ông ta phải biết ăn nói như thế nào đây?
Vậy nên Huyện Thái gia đã lựa chọn thợ rèn trên phố Lý. Tay nghề thủ công của nhà bọn họ không những cao mà quan trọng hơn cả là có cho họ thêm mấy cái lá gan họ cũng không dám làm giả.
Các loại vũ khí do thợ rèn trên phố Lý làm ra đều có một điểm chung đó là vô cùng sắc bén đến độ chém sắt như chém bùn, thậm chí sợi tóc vô tình rơi lên lưỡi kiếm cũng bị cắt làm đôi.
Tống Tương tình cờ biết đến cửa hàng quen trên phố Lý này. Các loại đồ do ông chủ làm ra đều có ký hiệu riêng. Tống Tương nhìn thấy thanh kiếm xây nhà giờ ra nàng lập tức nhíu mày thật chặt. Khi tiểu Cẩu tử xắn tay áo xong chuẩn bị xông lên thì Tống Tương đi tới túm đứa bé lại khiến cho nó bối rối nói:
" Tống Tương tỷ đừng lo, nhất định đệ sẽ cứu được Tống Hoa đệ trở về. "
"..."
Tống Tương vẫn không nói gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.