Tích.. tịch.. tình.. tang.. tiếng nhạc du dương từ phía hậu viện nha môn vọng lại. Thì ra lúc này huyện lệnh đang ở hậu viện của nha môn, ông ta đang ngồi thưởng thức điệu múa của di nương, bên cạnh còn có một bàn đầy rượu thịt và trái cây ngon. Dù sao ông ta cũng là một nhân tài, kể từ khi được sắc phong huyện lệnh đến nay thì chức quan của ông ta vẫn chỉ là cửu phẩm, và cũng từ đó chưa lần nào ông ta được thăng chức.
Vậy là bao nhiêu ước mơ của tuổi trẻ cống hiến cho đất nước cũng không thành. Theo tháng năm ý chí ban đầu ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này dần dần bị bào mòn, Khiến ông ta cũng dần dần từ bỏ sự kiên trì ban đầu của mình và cũng dần dần hòa nhập vào tập tục ở nơi đây. Ông ta không thấy việc tiếc hận vì sự hao mòn tài năng, ngẫm thấy trời thì trên cao hoàng đế thì ở xa còn ông ta trước mặt an nhàn mới là chuyện tốt.
Lúc này ông ta nghe thấy có tiếng trống kêu oan từ ngoài cửa nha môn, sắc mặt trầm xuống trong lòng mất hứng và thấy vô cùng khó chịu. Ông ta bất mãn nói với sư gia đang đứng ngay bên cạnh:
"Ngươi mau đi xem xem là kẻ nào ngoài kia gióng trống nha môn. Nếu là thường dân hèn mọn đến vì những chuyện lông gà vỏ tỏi thì lựa lời đuổi đi đừng để ai nhìn thấy là được."
Huyện lão gia thẳng thừng nói, vị sư gia nay cũng đã đi theo huyện lão gia nhiều năm rồi nên biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016163/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.