Cận Tư Viễn vô cùng tức giận khi Tống Tương buông lời tiễn khách, thậm chí hắn còn nóng lòng muốn túm Tống Tương lại để nói lý nhưng một tia lý chí còn sót lại đã kìm hãm hắn. Hắn cẩn thận cấtbình dược liền sẹo đi coi như bảo bối rồi chào lý Thị ra về.
"Nàng ta cũng thật quá đáng, dù sao người đến cứu nàng ta cũng là đệ. Nàng ta đã không cảm ơn thì thôi lại còn không cho đệ được sắc mặt tốt, thậm chí còn buổi đệ nữa."
Về đến nhà Cận Tư Viễn than thở, Cận Tư Nguyệt chỉ khẽ cười an ủi:
"Đệ xem đệ nói kìa, từ khi trở lại tính tình Tống Tương tuy không còn tốt như trước nữa nhưng đệ đừng quên hai người bọn họ đã cứu tỷ tỷ. Nếu như không có Chu Tiêu đệ có tự ra ngoài được không. Nói đến đây ai cứu ai còn chưa rõ sao?"
Mặc dù Cận Tư Nguyệt ít được ra ngoài, được biết rất ít về thế giới bên ngoài nhưng trong lòng nàng lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra. Chả trách Triệu Nghi Thanh đã bị trúng tiếng sét ái tình của nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Hừ, tỷ tỷ vẫn còn nói giúp nữ nhân xấu tính đó sao?"
Cận Tư Viễn bất mãn nói, Cận Tư Nguyệt vừa sơn xong lại gương đồng thì tiến đến cạnh Cận Tư Viễn dỗ dành:
"Là tỷ tỷ sai rồi, Viễn Nhi nhà chúng ta mới là tốt nhất. Tỷ tỷ chưa từng mơ sẽ có một ngày như hôm nay, có thể ra ngoài lại có thể chữa lành được mặt. Tỷ tỷ không mong gì cao sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016159/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.