Thời gian dần trôi qua, trên đường phố dần dần đông đúc người qua lại hơn. Khi đang tận hưởng niềm vui vừa có được sự tự do thì hai người bọn họ chợt nhớ ra mục đích chính của mình. Cận Tư Nguyệt nghiêm túc nhìn Tiểu Cầm không rời mắt và lên tiếng hỏi:
"Tiểu Cầm, em có biết phải đi đâu tìm người không?"
Đối với hai tiểu cô nương chưa từng ra ngoài bao giờ, nếu muốn tìm người trên phố lớn, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Tiểu Cầm vẫn đang mỉm cười vui vẻ nghe Cận Tư Nguyệt hỏi xong thì nụ cười trên khuôn mặt của nàng ta liền tắt ngấm, nàng ta liền sửng sốt nói:
"Tiểu thư, em cũng không biết nữa."
Hai người im lặng một lúc, Tiểu Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
"Tiểu thư, chúng ta có thể tìm người để hỏi chuyện. Dù sao thì thiếu gia cũng được coi là người có tiếng tăm trong tiểu trấn này, rất có thể sẽ có người biết cậu ấy đang ở đâu."
Cận Tư Nguyệt nghe xong tinh thần cũng phấn trấn hẳn lên, nhẹ nhàng xoa vào đầu Tiểu Cầm khen ngợi:
"Nha đầu nhà ngươi kể ra cũng thật thông minh."
Hai người trước tiên bước đến trước cửa tiệm mì sợi, Cận Tư Nguyệt thấy bên trong có rất nhiều người. Nàng tin rằng đông người như vậy thì nhất định sẽ có người biết đệ đệ nàng đang ở đâu, nghĩ vậy nàng liền thận trọng bước vào mở miệng hỏi thăm:
"Xin hỏi, ngài có biết Cận Tư Viễn đã đi đâu rồi không?"
Khi nghe thấy cái tên Cận Tư Viễn, lão bản nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016132/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.