Chương trước
Chương sau
Sau cơn mưa trời lại sáng mọi chuyện sẽ đều tốt đẹp hơn. Mấy ngày này Tống Tương chuyên tâm nghiên cứu tiểu bạch hoa xem có phải là hoa anh túc không. Có vẻ như đi đúng hướng, vì mọi kết quả thu được đều có tiến triển tốt. Vừa ăn sáng xong thì có một người bạn cũ ghé thăm. Tống Tương nhìn nhìn Triệu Nghi Thanh vận trang phục rất đẹp đang đứng ở sảnh y quán thì không khỏi ngạc nhiên:
"Triệu thiếu gia sao lại có thời gian đến đây tìm ta chứ?"
Triệu Nghi Thanh cười cười khẽ nói:
"Ta đến đương nhiên là khám bệnh!"
Tống Tương nhìn hắn rồi lắc đầu nói:
"Ta thấy da dẻ của vị công tử đây hồng hào, không giống như người bị bệnh."
Triệu Nghi Thanh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt chậm rãi đi đến chỗ Tống Tương khẽ nói:
"Da của ta được trang điểm sao lại không thể hồng hào được chứ."
Tống Tương nghe xong không trả lời mà trực tiếp đưa hắn vào gian khám bệnh, rồi khám cho hắn:
"Vậy Triệu công tử mau nói xem, người thấy cơ thể khó chịu ở đâu?"
Triệu Nghi Thanh thở dài rồi nói:
Loading...
"Kể từ khi tới nơi này, ta chưa từng được ngủ ngon giấc."
Tống Tương nghe hắn nói xong cũng thật khó tin, nàng không ngờ được cuộc sống của nàng và hắn sau khi xuyên qua lại khác xa nhau như vậy. Ngày ngày nàng phải vật lộn với đủ mọi khó khăn cũng chỉ mong cuộc sống gia đình sẽ tốt hơn để người nhà cũng không phải bôn ba vất vả như nàng. Còn hắn nhờ có chút bản lĩnh, Nên không cần phải làm gì nhiều mà cũng trở nên giàu có. Nghĩ đến đây nàng khẽ thở dài viết một đơn thuốc rồi đưa cho Triệu Nghi Thanh chỉ về phía bên Chu Tiêu và nói:
"Đi đến đó lấy thuốc đi, một ngày hai liều."
Triệu Nghi Thanh cầm đơn thuốc trong tay vẫn chưa chịu rời đi mà còn nhìn xung quanh xem xét đánh giá một hồi mới mở miệng hỏi tiếp:
"Ngươi từng học trung y phải không?"
Tống Tương không biết Triệu Nghi Thanh có ý tưởng gì, xong cũng thành thật trả lời hắn:
"Ta cũng chỉ hiểu biết một hai điều, nếu gặp vài bệnh thông thường thì không có vấn đề gì."
Triệu Nghi Thanh gật đầu hài lòng khi được nghe Tống Tương thành thật trả lời, rồi có vẻ tiếc liền nói tiếp:
"Một vài loại thuốc của Tống cô nương chỉ là giải pháp tạm thời không trị được tận gốc căn bệnh."
"Triệu công tử vì sao lại nói như vậy?"
Tống Tương nghe hắn nói xong thì cũng không vui, sắc mặt trầm xuống, nàng và Triệu Nghi Thanh cũng không thân thiết mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt làm quen, không đủ để đem câu chuyện ra làm trò đùa. Triệu Nghi Thanh lúc này cũng ngừng cười và nói tiếp:
"Thay vì đưa cho ta mấy loại thuốc này, Tống cô nương sao không đưa thêm vài việc cho ta làm nhỉ?"
"Triệu công tử, ta khác với người, ta còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, không có thời gian để ngồi tán gẫu với ngươi."
Nhìn cái bản mặt thiếu nghiêm túc của Triệu Nghi Thanh, Tống Tương liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Chu Tiêu hôm qua cũng nghe được chuyện bọn côn đồ bị Tống Tương dạy dỗ vì tội nhiều chuyện, là chuyện giữa nàng cùng với Triệu Nghi Thanh vậy mà hôm nay Triệu Nghi Thanh tìm đến cửa hắn cảm thấy có điều không thích hợp.
Điều đáng nói ở đây là Triệu Nghi Thanh là một người khôn khéo, nếu Tống Tương thật sự bị hắn mê hoặc, lúc này hả không phải là cơ hội cho hắn ta sao. Nghĩ vậy Chu Tiêu lập tức đặt y thư trên tay xuống đi về phía phòng khám. Lúc Chu Tiêu bước vào cũng vừa hay nhìn thấy cảnh Triệu Nghi Thanh kéo tay của Tống Tương lại. Chu Tiêu tức giận không nghĩ nhiều bước nhanh tới lập tức kéo Tống Tương về phía sau che chắn bảo vệ nàng:
"Ngươi định làm cái gì vậy?"
Chu Tiêu bất ngờ xông vào khiến Triệu Nghi Thanh giật mình hoảng sợ, hắn ta nhìn chằm chằm Tống Tương nghi ngờ hỏi:
"Bạn trai."
Tống Tương chưa kịp trả lời, Chu Tiêu đã lạnh lùng nói:
"Không liên quan gì tới ngươi."
Tống Tương cũng không biết Triệu Nghi Thanh tiếp cận nàng là muốn làm cái gì liền lên tiếng hỏi Triệu Nghi Thanh:
"Rốt cuộc là người muốn làm cái gì?"
Thấy Chu Tiêu nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm thì trong lòng Triệu Nghi Thanh cũng thấy bối rối nhưng không một tia bối rối vì hoảng sợ nào lộ ra ngoài mà hắn vẫn bình tĩnh nói:
"Tống cô nương không cần quá lo lắng, vừa nãy ta cũng chỉ muốn đùa vui một chút, kỳ thực hôm nay ta đến đây là muốn bàn chuyện hợp tác với cô nương."
"Hợp tác?"
Tống Tương liền tiến lên phía trước Chu Tiêu, lúc này Chu Tiêu cũng không ngăn cản nàng, Nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn dán lên người Triệu Nghi Thanh như muốn chọc thủng người hắn ta ra. Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương với một thái độ rất chân thành nói, khác hẳn với thái độ đùa cợt nửa vời lúc trước:
"Ta có ý tưởng, muốn mở một phòng tắm hơi nhưng đang gặp một vấn đề là không đủ nước trong quá trình tạo hơi, Hiện tại gặp được ngươi ở đây ông cũng là có duyên cho nên muốn cùng làm với ngươi."
"Phòng tắm hơi? Ở đây? Liệu nó có hoạt động được không?"
Liền một lúc Tống Tương thốt lên ba câu hỏi, nàng chưa từng nghĩ đến ở thời phong kiến cổ xưa này nếu suất hiện một phòng tắm hơi sẽ như thế nào. Trong khi nàng còn tròn mắt ngạc nhiên thì Triệu Nghi Thanh lại nghiêm túc gật đầu:
"Tống cô nương, cô yên tâm, những cái này ta đã đi điều tra sẽ không không có vấn đề gì cả."
Tống Tương vẫn do dự thì Triệu Nghi Thanh quăng ra một điều kiện vô cùng hấp dẫn:
"Vậy thì thế này, nếu kinh doanh kiếm được tiền thì chúng ta chia đôi, nếu thua lỗ thì tất cả ta đều chịu hết cô xem thế nào?"
Điều kiện tốt như vậy Tống Tương bắt đầu dao động. Cuối cùng nàng vẫn không bị che mờ mắt. Nàng nghiêm nghị nhìn Triệu Nghi Thanh, chậm rãi nói:
"Những gì ngươi nói ta nghe đã hiểu và thấy ta người luôn được lợi, nếu thực sự việc làm ăn này có thể kiếm ra tiền tại sao ngươi còn phải tìm đến ta chia phần?"
Triệu Nghi Thanh nghe nàng hỏi xong thì mỉm cười rồi giờ đơn thuốc đang cầm trong tay lên nói:
"Ta còn thiếu người cung cấp dược liệu nấu nước tắm."
Chu Tiêu cũng thấy sửng sốt khi nghe Triệu Nghi Thanh trả lời như vậy. Hắn cũng thắc mắc đặt câu hỏi:
"Triệu công tử, khách đến tắm hơi là để sạch sẽ nhưng sau khi tắm xong vẫn còn mùi dược liệu thì có gì tốt chứ?"
Triệu Nghi Thanh trên mặt vẫn mang theo nụ cười tươi giống như Chu Tiêu chưa từng có bất kỳ khó chịu nào với hắn và trả lời:
"Vị công tử này này không hiểu việc tắm thảo dược tốt như thế nào rồi, nếu ngày nào cũng được ngâm Thảo dược có thể dưỡng thân thể khỏe mạnh, thậm chí còn có thể chữa bệnh.
Tống Tương vẫn chú ý nghe ngóng xem xét ý tứ trong từng lời nói của Triệu Nghi Thanh, thấy ý tưởng của hắn cũng thật tốt nhưng nàng vẫn cảm nhận có điều gì đó không ổn:
" Triệu công tử, những ý tưởng của ngươi đưa ra nghe thì thật tốt nhưng ở nơi này thì suy nghĩ của dân chúng có chấp nhận được không? Hơn nữa nếu muốn kiếm ra tiền thì giá cả không quá thấp, chỉ bằng điều này thôi thôi thì đã có quá nhiều hạn chế với phòng tắm hơi trong tương lai rồi."
Mặc dù Tống Tương đến nơi này không lâu nhưng căn bản đã nắm gọn tình hình nơi đây trong lòng bàn tay. Tuy thị trấn này đông đúc, có người giàu người nghèo, người giàu thì chiếm một phần rất nhỏ trong khi đa số là người nghèo. Ví như ông chủ của Đức Nhân đường muốn đến phòng tắm hơi để hưởng lạc thì không phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng đối với gia đình như Tuấn Nhi thì lại khác, tiền trang trải hàng ngày còn phải vất vả lắm mới miễn cưỡng đủ thì lấy đâu ra có cơ hội đến phòng tắm hơi chứ. Sở dĩ Triệu Nghi Thanh chưa từng nghĩ tới điều này cũng là do hắn chưa từng đứng về phía người nghèo mà suy nghĩ, suy cho cùng những người mà Triệu Nghi Thanh có thể tiếp xúc được nói chung là toàn người giầu có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.