Edit: NhímBeta: Sakura“Được.” Liễu Bích Dao thoáng giật mình sau đó không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Vậy thì đi theo ta.” Khóe miệng của kẻ mặc áo đen khẽ câu lên, vung tay lên, thân thể Bích Dao chấn động mạnh, một ngụm máu tươi phun ra.
“Ngươi…” Liễu Bích Dao cơ hồ không thể tin nổi, một khắc trước hắncòn nói nàng đi cùng hắn, một khắc sau hắn lại tự tay giết nàng…
Thần trí nhanh chóng biến mất, đầu Liễu Bích Dao rủ xuống.
Người áo đen thấy vậy thì nhàn nhạt cười, đầu ngón tay gõ lên trênngười Liễu Bích Dao ba gõ: “Ta sẽ tới đón ngươi…” Giọngnói mờ ảo lúc cólúc không, vô cùng ôn nhuận.
Ngay sau đó, thân ảnh hắn bồng bềnh, giống như lúc đến, thần bí biến mất.
Trong đại lao đề phòng sâm nghiêm lúc này chỉ còn lại thân xác của Liễu Bích Dao đã chết.
Đêm, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
“Đã chết?” Lạc Vũ có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, tự phế kinh mạch và đấu khí mà chết.” Phong Vô Tâm nhíu mày.
Thế này không giống tác phong của Liễu Bích Dao cho lắm, chỉ là đúng là đã chết.
Lạc Vũ nghe nói vậy thì trầm ngâm trong giây lát: “Vậy các ngươi tự xem mà giải quyết đi.”
Gió thu nổi lên, trong gió mang theo chút cảm giác mát mẻ.
Liễu Bích Dao tự sát mà chết, đám thương lữ là thủ hạ của nàng ta lúc này đang trong thế quần long vô thủ*(ý tương tự như rắn mất đầu).
Lúc này, Minh Trần Dạ lập tức can thiệp vào, lấy thế lực của VọngThiên Nhai và Hỏa Ma thành công thay thế Liễu Bích Dao, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-hoang-phi/1608914/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.